Hương ngồi có ro trên Chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong căn bếp chật hẹp. Cái bụng bầu sáu tháng nhô lên, căng tròn dưới lớp áo mỏng đã dẹt. Đêm khuya, ánh đèn neon trên trần nhà chớp chờn, lúc sáng tối, như tâm trạng chính của cô lúc này. Tiếng đồng hồ treo tường tắc đều yên, nhưng không át nổi tiếng bụng cô réo lên từng cơn. Đói. Đó là rượu cào.
Cô nhìn bát mì để nguội trên bàn. Gói mì rẻ tiền, loại mà người ta bán đầy ở chợ, mùi dầu chiên xộc lên mũi. Cô cô, Nam, đã ném nó xuống trước mặt cô cách đây một tiếng, kèm theo một câu nói lạnh lùng: “Ăn mì tôm, hoặc tận dụng.” Không một lời giải thích, không một ánh mắt thương cảm. Anh ta quay lưng, bước ra khỏi căn bếp, để lại Hương với tủ thân và nỗi sợ hãi mơ hồ.
Hương không phải người yếu đuối. Cô từng là một cô gái mạnh mẽ, từng làm việc ở một công ty nhỏ, tự lập và tự hào về bản thân. Nhưng từ khi mang thai, cô nghỉ việc theo lời khuyên – hay đúng hơn là mệnh lệnh – của Nam. Anh bảo cô phải ở nhà, chăm lo cho gia đình, đó là “nghĩa vụ của người vợ.” Nhưng giờ đây, trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, cô cảm thấy mình như bị giam cầm. Nam Change. Từ một người chồng dễ dàng, anh trở nên nguy hiểm, lạnh lùng, và đôi khi tàn nhẫn. Những câu nói như thời trang dao cứa vào tim cô ngày càng nhiều, đặc biệt từ khi cô mang thai.
Cô đưa tay xoa bụng, thì thầm: “Con ơi, mẹ xin lỗi.” Ôm bé trong lòng động đậy, như muốn an ủi cô. Nhưng cơn đói không buông tha. Hương nhìn bát mì tôm, ngập tràn. Cô biết ăn thứ này không tốt cho con, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Tủ lạnh trống rỗng. Nam đã mang hết tiền đi đâu đó, và cô không có đồng nào trong tay.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng nhảy xuống thùng sâu. “Chỉ lần này thôi,” cô tự động, rồi cầm đôi đũa lên, gắp một sợi mì. Nhưng trước khi cô đáp lễ đưa miệng, một tiếng động lớn từ phòng khách khiến cô giật mình. Gãy kính. Bậc thang nặng nề. Và rồi, giọng Nam vang lên, đầy giận dữ: “Hương! Ra đây ngay!”
Hương dậy dậy, tim đập thì thịch. Cô bước ra phòng khách, ánh sáng yếu ớt từ đỉnh đèn đường ngoài cửa sổ tham chiếu vào, tạo ra những bóng mờ kỳ lạ trên Tường. Nam đang đứng đó, tay cầm một chai rượu, mắt đỏ ngầu. Một chiếc nhẫn thủy tinh bị vỡ dưới sàn.
“Em làm gì trong bếp mà lâu thế?” Nam up up. “Lại ngồi than thân phận phận hả? Tôi đã bảo rồi, đừng có làm phiền tôi!”
Hương chạy run, cố giữ bình tĩnh. “Em… em chỉ định ăn gì đó. Anh bảo em ăn mì tôm mà.”
Nam cười khẩy, bước tới gần cô. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Hương. “Ăn mì tôm hay cám ơn, thế mà cũng phải nghĩ lâu thế à? Cô đúng là vô dụng.”
Những lời nói của Nam như từng sục đập vào lòng cô. Hương muốn phản kháng, muốn hét lên rằng cô đang mang thai con của anh, rằng cô cần được chăm sóc, cần được yêu thương. Nhưng cô im lặng. Cô sợ hãi. Không chỉ sợ Nam mà còn sợ điều gì sâu thẳm hơn, một cảm giác giác bất an đang lớn dần trong lòng.
Đêm đó, Hương không ngủ được. Nam đã nói khướt, ngã vật ra sofa, tiếng vang của anh vang lên như một bản nhạc ghê rợn bên cạnh. Hương nằm trên giường, mắt mở ra nhìn trần nhà. Cô nghĩ về những ngày đầu quen Nam, khi anh còn là một người đàn ông dịu dàng, luôn mang hoa đến tặng cô sau giờ làm. Điều gì đã khiến anh thay đổi? Hay anh vốn đã luôn như vậy, và cô chỉ vừa nhận ra?
Sáng hôm sau, Nam rời nhà từ sớm, không nói một lời. Hương quyết định tìm lục trong nhà, hy vọng tìm được ít tiền lẻ hoặc thứ gì đó để mua đồ ăn. Cô mở các ngăn kéo, kiểm tra từng góc tủ, nhưng chỉ tìm thấy những tờ hóa đơn cũ và một vài đồng xu lẻ. Khi cô kéo kéo bàn làm việc của Nam, một điều bất ngờ rơi ra: một chìa khóa nhỏ, cũ kỹ, buộc vào một sợi dây đỏ.
Hương cầm chìa khóa lên, tò mò. Cô chưa từng thấy nó ở đây. Nó không giống khóa cửa nhà hay xe máy. Có thể là chìa khóa của một ổ khóa cũ, hoặc… một căn phòng bí mật? Căn nhà này vốn là của bố mẹ Nam, nhưng họ đã mất từ lâu, để lại ngôi nhà cho anh. Hương chợt nhớ đến cánh cửa nhỏ ở góc hành lang, luôn khóa chặt, mà Nam bảo là “phòng chứa đồ cũ, không có gì quan trọng.”
Cô bước đến cánh cửa đó, tim đập thình thịch. Chìa khóa phù hợp với ổ khóa. Khi cô xoay một tiếng vang vang lên và cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, tối om, đầy mùi ẩm mốc. Hương bật công tắc đèn, nhưng bóng đèn đã hỏng. Cô lấy điện thoại, bật đèn pin, và ánh sáng yếu ớt quét qua căn phòng. Những chiếc hộp gỗ cũ kỹ chất đống ở một góc. Một chiếc bàn nhỏ đầy bụi, trên đó là một cuốn sổ bìa da đen. Hương bước tới, tay run rẩy mở cuốn sổ ra.
Những trang giấy bên trong đầy những dòng chữ viết tay, nét chữ của Nam. Nhưng nội dung khiến Hương lạnh sống lưng. Đó không phải nhật ký, mà là một danh sách. Danh sách những cái tên, ngày tháng, và số tiền. Bên cạnh mỗi cái tên là những ghi chú kỳ lạ: “Đã xử lý,” “Chưa trả đủ,” “Cần theo dõi.” Một vài cái tên bị gạch ngang bằng mực đỏ.
Hương lật nhanh hơn, tim đập thình thịch. Ở trang cuối, cô thấy tên mình: “Hương – 6 tháng – Chưa xử lý.” Bên cạnh là một con số: “5 triệu.”
Cô buông cuốn sổ xuống, chân mềm nhũn. “Chưa xử lý” là gì? Tại sao tên cô lại ở đây? Và số tiền đó có nghĩa gì? Hương cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô muốn chạy, muốn hét lên, nhưng cô biết mình không thể. Không phải bây giờ, khi cô đang mang thai, khi cô không có nơi nào để đi.
Đột nhiên, cô nghe tiếng xe máy dừng trước nhà. Nam đã về. Hương vội đóng cuốn sổ, nhét lại chỗ cũ, khóa cửa phòng và chạy về bếp. Khi Nam bước vào, cô giả vờ đang rửa bát, cố gắng che giấu sự hoảng loạn.
“Đi chợ chưa?” Nam hỏi, giọng vẫn lạnh lùng.
“Chưa… chưa có tiền,” Hương lí nhí.
Nam ném một tờ 50 nghìn xuống bàn. “Đi mà mua cái gì ăn được. Đừng để tôi phải nghe cô than đói nữa.”
Hương gật đầu, nhưng trong đầu cô, hàng trăm câu hỏi đang gào thét. Cô biết mình phải tìm hiểu sự thật, nhưng cô cũng biết rằng đối mặt với Nam bây giờ là quá nguy hiểm.
Những ngày tiếp theo, Hương sống trong nỗi sợ hãi tột độ. Cô bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ: cách Nam luôn khóa điện thoại, những cuộc gọi anh nhận vào ban đêm, và cả những lần anh biến mất hàng giờ mà không giải thích. Cô quyết định hành động. Một buổi sáng, khi Nam ra ngoài, Hương quay lại căn phòng bí mật. Lần này, cô mang theo một con dao nhỏ, phòng trường hợp xấu nhất.
Cô lục lọi kỹ hơn, và dưới một tấm ván gỗ lỏng lẻo, cô tìm thấy một chiếc hộp sắt. Bên trong là những tấm ảnh, giấy tờ, và… một khẩu súng. Hương run rẩy cầm khẩu súng lên. Nó lạnh và nặng, như chính sự thật cô sắp đối mặt. Trong số giấy tờ, cô tìm thấy một hợp đồng. Một hợp đồng mua bán. Không phải nhà, không phải đất, mà là… trẻ sơ sinh.
Hương cảm thấy máu đông lại trong người. Hợp đồng ghi rõ: Nam đã ký thỏa thuận với một tổ chức bí mật, hứa sẽ giao đứa con của họ sau khi sinh, đổi lại là 50 triệu đồng. Số tiền 5 triệu trong cuốn sổ có lẽ là khoản ứng trước. Hương không thể tin nổi. Người chồng mà cô yêu thương, người cha của đứa con cô đang mang, lại có thể bán con mình.
Đêm đó, Hương đối mặt với Nam. Cô cầm con dao trong tay, đứng trước mặt anh, giọng run rẩy nhưng cương quyết: “Anh đã làm gì, Nam? Tại sao tên tôi lại trong cuốn sổ đó? Anh định bán con chúng ta?”
Nam tính, nhưng chỉ trong vài giây. Anh cười, một nụ cười lạnh. “Cô biết rồi à? Tốt. Vậy thì tôi không cần phải giả vờ nữa.”
Hương ngược lại, tay súng đốt con dao. ” Tại sao? Tại sao anh lại làm thế?”
Nam bước tới, ánh mắt sắc lạnh. “Vì tiền, Hương. Cô nghĩ tôi muốn sống mãi trong cái nhà này, với một người vợ vô dụng như cô? Ôn bé này là cơ hội để tôi đổi đời.”
Hương hét lên, nước mắt xả rơi. “Đó là con của chúng ta! Anh không có tim sao?”
Nam cười lớn, nhưng rồi, không ngờ, anh lại dừng lại. Mắt anh mở to, miệng há ra như muốn nói gì đó, nhưng không đáp ứng. Một tiếng súng vang lên, và Nam ngã xuống, máu loang ra sàn.
Hương quay lại, Bạo loạn. Đứng sau lưng cô là một phụ nữ, tay cầm súng – khẩu súng mà Hương tìm thấy trong hộp sắt. Người phụ nữ đó nhìn cô, giọng bình tĩnh đến đáng sợ: “Đừng sợ, Hương. Tôi là người đã thuê Nam. Nhưng tôi không cần con bé nữa. Tôi cần cô.”
Hương trầm xuống, đầu óc trống rỗng. Người phụ nữ bước tới, đặt tay lên vai cô. “Cô sẽ sinh con bé, còn tôi sẽ nuôi nó. Nhưng cô… cô sẽ làm việc cho tôi. Hoặc là chết.”
Cú twist cuối cùng khiến Hương nhận ra, cô không chỉ là nạn nhân của Nam, mà còn là trò chơi trong một trò chơi lớn hơn, một mạng lưới mà cô chưa bao giờ mong đợi tới. Và giờ đây, cô không chỉ đấu tranh để bảo vệ những đứa con trong bụng mà còn để giành lấy cuộc sống chính của mình.