Trong một con ngõ nhỏ hẹp ở ngoại ô Hà Nội, nơi những ngôi nhà lụp xụp chen chúc nhau dưới tán cây keo già, ông Minh sống một cuộc đời lặng lẽ. Ông là một người thợ sửa xe đạp, với đôi bàn tay chai sạn và khuôn mặt khắc khổ vì năm tháng. Năm ấy, ông đã ngoài bốn mươi, vợ mất sớm vì tai nạn giao thông, để lại ông một mình với nỗi cô đơn day dứt. Ông không có con cái, nhưng trái tim ông rộng mở. Một ngày mưa tầm tã, ông tình cờ ghé thăm cô nhi viện gần nhà, và ánh mắt ông dừng lại ở cậu bé Hùng – một đứa trẻ sáu tuổi gầy guộc, đôi mắt to tròn đầy nỗi sợ hãi. Hùng bị bỏ rơi từ nhỏ, không biết cha mẹ ruột là ai. Ông Minh quyết định nhận nuôi cậu bé, dù biết rằng cuộc sống của mình vốn đã khó khăn.
Từ ngày có Hùng, cuộc đời ông Minh thay đổi. Ông dậy sớm hơn, làm việc muộn hơn để kiếm tiền nuôi con. Ban ngày, ông ngồi bên chiếc bàn sửa xe dưới gốc cây, vá lốp, thay xích cho những chiếc xe đạp cũ kỹ của hàng xóm. Tối về, ông dạy Hùng học bài, kể chuyện cổ tích dưới ngọn đèn dầu leo lét. Hùng thông minh, học giỏi, nhưng gia đình nghèo, sách vở và học phí là gánh nặng. Ông Minh không nề hà, ông bán hết những gì có thể: chiếc radio cũ kỹ, vài món đồ kỷ niệm của vợ. Nhưng vẫn không đủ. Một lần, khi Hùng sắp vào lớp một, ông Minh nghe bạn bè mách nước về việc bán máu. “Chỉ một lần thôi, đủ tiền mua sách vở cho con,” ông nghĩ. Thế là ông đến bệnh viện, nằm trên giường, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra qua ống kim. Cảm giác chóng mặt, mệt mỏi kéo đến, nhưng ông cắn răng chịu đựng. “Vì con trai mình,” ông tự nhủ.
Lần đầu tiên bán m-u, ông mua được bộ sách giáo khoa mới tinh cho Hùng. Cậu bé reo lên vui mừng, ôm chặt lấy ông: “Con yêu bố nhất trên đời!” Ông Minh cười, nhưng trong lòng đau thắt. Ông biết bán máu không tốt cho sức khỏe, nhưng rồi lần hai, lần ba… ông tiếp tục. Có những đêm, ông nằm thao thức vì cơ thể yếu đi, máu thiếu, nhưng sáng hôm sau vẫn dậy sớm nấu cháo cho Hùng ăn trước khi đến trường. Ông giấu con trai mọi chuyện, chỉ bảo rằng “bố làm thêm giờ”. Hùng lớn lên trong tình yêu thương ấy, học giỏi từ tiểu học đến đại học. Ông Minh tự hào lắm, nhưng sức khỏe ông ngày càng suy kiệt: chóng mặt, đau đầu, đôi khi ngất xỉu giữa đường. Bác sĩ khuyên ông dừng bán máu, nhưng ông lắc đầu: “Con tôi sắp thi đại học, phải lo cho nó.”
Hùng đỗ đại học Bách Khoa với điểm số cao ngất ngưởng. Ông Minh bán máu thêm vài lần nữa để đóng học phí năm đầu. Những năm sinh viên, Hùng nhận học bổng, làm thêm gia sư để tự lo phần nào, nhưng ông Minh vẫn âm thầm hỗ trợ. Ông gửi tiền lên Hà Nội, đôi khi là những hộp cơm tự nấu, gói ghém cẩn thận. “Bố khỏe lắm, con cứ học đi,” ông luôn nói vậy qua điện thoại, dù cơ thể ông ngày càng gầy gò, da dẻ xanh xao. Hùng tốt nghiệp loại xuất sắc, được một công ty công nghệ lớn tuyển dụng. Lương khởi điểm đã cao, rồi tăng dần theo năm tháng. Giờ đây, ở tuổi ba mươi, Hùng là giám đốc dự án, lương tháng 100 triệu đồng – con số mà ông Minh xưa kia chỉ dám mơ. Hùng mua nhà riêng ở quận trung tâm, cưới vợ đẹp, sinh con trai đầu lòng. Cuộc sống sung túc, xe hơi, du lịch nước ngoài. Ông Minh vẫn ở ngôi nhà cũ kỹ, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, nhưng Hùng bận rộn, ít khi về thăm.
Rồi biến cố ập đến. Ông Minh bị chẩn đoán ung thư gan – hậu quả của những năm tháng bán máu quá đà và lao lực. Bác sĩ nói cần phẫu thuật gấp, chi phí lên đến hàng trăm triệu. Ông Minh không có bảo hiểm, tiền tiết kiệm chỉ đủ sống qua ngày. Ông bán hết đồ đạc, vay mượn bà con lối xóm, nhưng vẫn thiếu. Cuối cùng, ông quyết định lên Hà Nội, tìm đến con trai. Đó là một buổi chiều thu se lạnh, ông Minh mặc chiếc áo khoác cũ sờn, tay cầm túi xách nhỏ, đứng trước cổng nhà Hùng – một căn biệt thự sang trọng với vườn cây xanh mướt. Hùng mở cửa, ngạc nhiên: “Bố? Sao bố lên mà không báo trước?” Ông Minh cười gượng, bước vào nhà. Bên trong, không khí ấm cúng: vợ Hùng đang nấu ăn, đứa cháu nội chạy nhảy cười đùa.
Ông Minh ngồi xuống ghế sofa, tay run run cầm ly nước. Ông kể hết mọi chuyện: bệnh tình, chi phí điều trị, và cầu xin: “Con ơi, bố cần vay tạm con ít tiền. Bố sẽ trả dần, con yên tâm.” Hùng im lặng một lúc, khuôn mặt lạnh tanh. Vợ Hùng nhìn chồng, rồi nhìn ông Minh, không nói gì. Không khí căng thẳng bao trùm. Ông Minh chờ đợi, hy vọng lóe lên trong đôi mắt mờ đục. Nhưng rồi Hùng lên tiếng, giọng bình thản: “Bố à, con không cho bố vay được. Con bận lắm, công việc, gia đình… Và bố cũng biết mà, con không phải con ruột của bố. Bố nuôi con ăn học, con biết ơn, nhưng giờ con có cuộc sống riêng. Bố về đi, đừng làm phiền con nữa.”
Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim ông Minh. Ông sững sờ, nước mắt trào ra không kìm được. “Con… con nói gì vậy Hùng? Bố bán máu để nuôi con, bố hy sinh hết thảy…” Giọng ông run run, nhưng Hùng cắt lời: “Đó là lựa chọn của bố. Con không nợ bố gì cả.” Ông Minh đứng dậy, chân nặng trịch, quay lưng ra về. Nước mắt lăn dài trên má, ông bước ra đường, gió thu lạnh buốt thấm vào da thịt. Ông không ngờ, đứa con trai ông yêu thương nhất đời lại nói ra những lời như thế. Trên chuyến xe buýt về quê, ông ngồi co ro, lòng đau như cắt. “Mình đã làm gì sai?” ông tự hỏi, rồi thiếp đi vì mệt mỏi.
Câu chuyện dường như kết thúc ở đó, với nỗi đau của ông Minh. Nhưng rồi, twist bất ngờ xảy ra. Vài ngày sau, ông Minh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện: “Ông Minh ơi, chúng tôi đã nhận được khoản tiền đóng trước cho ca phẫu thuật. Người gửi là con trai ông, anh Hùng.” Ông Minh ngạc nhiên, run run hỏi: “Nhưng… sao lại thế?” Bác sĩ giải thích: “Anh ấy nói muốn bố bất ngờ. Và anh ấy còn gửi kèm thư.”
Trong thư, Hùng viết: “Bố kính yêu, con xin lỗi vì những lời nói hôm ấy. Con không phải không muốn giúp bố, nhưng con biết bố bị lừa. Người hàng xóm mà bố vay tiền trước đó thực ra là kẻ lừa đảo, chúng đang lợi dụng bệnh tình của bố để chiếm đoạt. Con đã điều tra ra, và con nói những lời ấy để bố giận con, không quay lại Hà Nội nữa, tránh bị chúng tiếp cận. Con sợ nếu con cho tiền ngay, bố sẽ đưa cho chúng. Giờ con đã trả hết nợ cho bố, và con sẽ đưa bố lên đây chữa bệnh. Con là con trai bố, mãi mãi thế. Những giọt máu bố bán năm xưa, con sẽ trả bằng cả cuộc đời mình. Con yêu bố.”
Ông Minh đọc thư, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là nước mắt hạnh phúc. Hùng đã âm thầm điều tra, thuê thám tử theo dõi ông Minh để bảo vệ ông khỏi bọn lừa đảo. Câu nói phũ phàng ấy chỉ là vỏ bọc để ông Minh tránh xa nguy hiểm. Cao trào của nỗi đau hóa ra là bước ngoặt của tình yêu thương. Ông Minh lên Hà Nội lần nữa, được Hùng đón về nhà. Ca phẫu thuật thành công, và từ đó, Hùng đưa ông về sống chung, chăm sóc ông như ông từng chăm sóc cậu bé năm xưa. Đứa cháu nội chạy nhảy quanh ông, gọi “ông nội ơi”, và ông Minh mỉm cười, biết rằng những hy sinh của mình không uổng phí. Cuộc đời, đôi khi, cần những cú twist để ta nhận ra giá trị thực sự của tình thân.