×
×

Tôi đã luôn tự hào về cuộc hôn nhân của mình. Chồng tôi, Minh, là một người đàn ông hoàn hảo:…

Tôi đã luôn tự hào về cuộc hôn nhân của mình. Chồng tôi, Minh, là một người đàn ông hoàn hảo: thành đạt, dịu dàng, và luôn biết cách làm tôi cười. Chúng tôi cưới nhau được năm năm, sống trong căn nhà rộng rãi ở ngoại ô, với những bức ảnh cưới treo trang trọng trên tường phòng khách. Đó là bức ảnh yêu thích của tôi – Minh ôm tôi từ phía sau, cả hai cười rạng rỡ dưới ánh nắng mùa thu.

Nhưng rồi, Lan xuất hiện. Cô ấy là người giúp việc mới mà tôi thuê qua một agency uy tín. Lan khoảng ngoài ba mươi, gầy gò, tóc buộc gọn, và luôn im lặng làm việc. Ban đầu, mọi thứ bình thường. Cô ấy lau dọn sạch sẽ, nấu ăn ngon, và không bao giờ làm phiền. Nhưng dần dần, tôi nhận ra một điều lạ: mỗi khi lau bụi bức ảnh cưới, Lan lại dừng lại rất lâu. Đôi vai cô ấy run run, và tôi thề là có lần tôi thấy nước mắt lăn dài trên má cô ấy.

Lần đầu, tôi nghĩ cô ấy đang xúc động vì bức ảnh đẹp. Nhưng rồi nó lặp lại. Mỗi buổi chiều, khi Minh chưa về nhà, Lan lại đứng đó, tay cầm khăn lau, mắt đỏ hoe. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Chồng tôi đẹp trai, quyến rũ, và Lan… cô ấy độc thân, sống một mình ở quê lên. Phải chăng cô ấy thầm yêu Minh? Ý nghĩ đó khiến tôi sôi máu. Tôi tưởng tượng đủ thứ: những cái nhìn lén lút, những nụ cười bí mật khi Minh khen món ăn của Lan. Tôi theo dõi cô ấy. Một lần, tôi giả vờ đi làm muộn, rồi quay về bất ngờ. Lan đang lau ảnh, khóc nức nở, thì thầm: “Tại sao… tại sao lại thế này?”

Tôi không thể chịu nổi. Tôi quyết định đối chất. Nhưng trước đó, tôi cần bằng chứng. Tôi lục soát phòng Lan khi cô ấy đi chợ. Không tìm thấy gì ngoài vài bộ quần áo cũ và một cuốn sổ tay. Trong sổ, cô ấy viết về “người đàn ông ấy” – mô tả giống hệt Minh: cao ráo, mắt sâu, nụ cười ấm áp. Tim tôi thắt lại. Cô ta đang mơ mộng về chồng tôi!

Tối đó, Minh về muộn. Tôi chờ anh trong phòng khách, mắt dán vào bức ảnh cưới. Lan đang lau dọn lần cuối trước khi về phòng. Cô ấy lại dừng lại, nước mắt rơi. Tôi không kìm được nữa. “Lan, cô đang làm gì vậy? Cô yêu chồng tôi phải không?”

Lan giật mình, khăn rơi xuống sàn. Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, mặt tái mét. “Không… không phải, chị ơi… Em không…”

“Đừng chối! Tôi thấy hết rồi. Nước mắt, những cái nhìn, cuốn sổ của cô!” Tôi hét lên.

Minh bước vào đúng lúc đó, nghe thấy tiếng ồn. “Chuyện gì vậy em?”

Tôi chỉ tay vào Lan. “Anh xem, cô ta khóc vì ảnh cưới của chúng ta! Cô ta yêu anh!”

Minh nhìn Lan, rồi nhìn tôi, vẻ mặt lạ lùng. Lan quỳ xuống, khóc nức nở. “Em xin lỗi… Em không cố ý…”

Tôi cười khẩy, định đuổi cô ta ngay lập tức. Nhưng Minh ngăn lại. “Em bình tĩnh. Để anh giải thích.”

Giải thích? Tôi chết sững. Minh tiến lại bức ảnh cưới, nhẹ nhàng tháo nó xuống khỏi tường. Dưới lớp kính, phía sau bức ảnh, là một lớp giấy mỏng giấu kín. Minh lật ra. Đó là một bức thư cũ, giấy đã ngả vàng, nét chữ run run.

Lan lao đến, ôm lấy bức thư. “Đừng… anh Minh, đừng cho chị ấy thấy…”

Nhưng Minh đã đọc to: “Con yêu quý, Minh của mẹ. Mẹ xin lỗi vì đã bỏ con đi sớm. Mẹ luôn tự hào về con, về đám cưới của con. Hãy hạnh phúc nhé. Mẹ yêu con.”

Tôi đứng chết lặng. Bức thư ký tên: “Mẹ Lan”.

Hóa ra, Lan không phải người giúp việc. Cô ấy là em gái ruột của Minh – đứa em mà anh ấy tưởng đã mất tích từ nhỏ trong một tai nạn giao thông. Minh được nhận nuôi bởi gia đình tôi, đổi họ, và không bao giờ kể về quá khứ. Lan sống sót, lang thang, rồi tìm về anh trai qua bức ảnh cưới duy nhất mà mẹ để lại trước khi qua đời. Cô ấy giả làm giúp việc để gần gũi Minh, lau ảnh vì đó là cách duy nhất để “nói chuyện” với mẹ qua kỷ vật, và khóc vì nỗi đau đoàn tụ muộn màng.

Minh ôm Lan, nước mắt lăn dài. “Em… em là Lan thật sao? Chị hai?”

Tôi quỳ xuống, ôm cả hai. Bí mật dưới khung ảnh không phải tình yêu cấm kỵ, mà là máu mủ ruột già bị chia cắt suốt ba mươi năm. Cuộc đời tôi chưa bao giờ bất ngờ đến thế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News