Tôi tên là Linh, 32 tuổi, làm kế toán trưởng ở một công ty xuất nhập khẩu lớn tại Sài Gòn. Cuộc đời tôi từ nhỏ đã gắn bó với bố – ông Tâm, một kỹ sư xây dựng về hưu, sống giản dị ở căn nhà nhỏ quận 7. Mẹ mất sớm vì bệnh tim khi tôi mới 10 tuổi, nên bố một mình nuôi tôi khôn lớn. “Con gái bố phải mạnh mẽ, tự lập,” ông hay nói, rồi lặng lẽ dành dụm từng đồng để tôi học đại học, mua nhà, lập nghiệp.
Anh trai tôi, anh Hoàng, hơn tôi 5 tuổi, lấy vợ là chị Hạnh từ sớm. Họ có hai đứa con – bé Na 8 tuổi và bé Nam 6 tuổi – sống ở Bình Dương. Anh Hoàng làm quản lý kho ở khu công nghiệp, thu nhập ổn định nhưng không cao. Em chồng tôi, anh Tuấn, kém anh Hoàng 3 tuổi, là “cậu út” nhà bố. Anh Tuấn đẹp trai, học giỏi, ra trường làm IT freelance, hay đi công tác nước ngoài, kiếm bộn tiền nhưng sống phóng khoáng, ít về nhà.
Bố yêu thương cả ba anh em như nhau, nhưng tôi luôn là “công chúa” của ông. Mỗi cuối tuần, tôi về thăm, ông nấu chè đậu xanh – món tôi thích nhất từ nhỏ. “Bố còn khỏe, lo gì,” ông cười, dù tôi thấy ông gầy đi trông thấy.
Rồi ngày định mệnh đến. Sáng thứ Bảy, 15 tháng 10 năm ngoái, điện thoại reo lúc 5 giờ sáng. Chị Hạnh khóc nức nở: “Em Linh ơi, bố… bố mất rồi! Đột quỵ trong giấc ngủ!” Tôi chết lặng, lao xe từ quận 7 về Bình Dương. Bố nằm yên bình trên giường, tay vẫn nắm chặt cuốn sổ tay cũ kỹ. Tang lễ diễn ra trong ba ngày, cả họ hàng kéo đến. Anh Hoàng lo liệu ma chay, anh Tuấn bay từ Singapore về, mắt đỏ hoe ôm tôi: “Chị Linh, em xin lỗi, không kịp về sớm…”
Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài. Bố 68 tuổi, ra đi không kịp trối. Sau tang, anh em chúng tôi ngồi lại phân chia di sản. Nhà quận 7 đứng tên tôi từ lâu – bố sang tên năm ngoái. Còn sổ tiết kiệm? Bố có thói quen gửi ngân hàng đều đặn, tôi biết ông có khoảng 2 tỷ – tiền lương hưu, tiền bán đất quê, tiền thưởng dự án xưa. “Bố để lại cho các con,” ông từng nói.
Anh Hoàng mở két sắt bố để trong phòng ngủ. Bên trong: giấy tờ nhà đất, vài chỉ vàng, và… ba cuốn sổ tiết kiệm. Tôi cầm cuốn đầu, mắt sáng lên: 800 triệu, kỳ hạn 12 tháng. Nhưng tên người thụ hưởng… không phải tôi! Nguyễn Văn Tuấn – em chồng tôi! Hai cuốn còn lại cũng vậy: 700 triệu và 500 triệu, đều ghi tên anh Tuấn. Tổng cộng: 2 tỷ đồng!
Tim tôi thắt lại. “Sao thế này?” tôi lắp bắp. Anh Hoàng cau mày: “Chắc bố nhầm…” Anh Tuấn cúi đầu: “Em… em không biết. Bố gửi hộ em thôi.” Chị Hạnh lau nước mắt: “Thôi, để anh Tuấn chia cho anh em mình.” Nhưng tôi tức điên! Bố mất rồi, để hết cho thằng út ăn chơi? Tôi chăm bố bao năm, thức khuya dỗ ông đau, giờ bị chiếm đoạt sạch? Tôi nghĩ anh Tuấn – gã trai lông bông, xe SH bóng loáng, du lịch châu Âu hàng năm – đã dụ bố chuyển tên. Tức tối dâng trào, tôi hét: “Tôi ra ngân hàng ngay! Rút hết, chia đều!” Anh em can ngăn, nhưng tôi lao ra xe, nước mắt giàn giụa.
Trên đường đến Vietcombank chi nhánh quận 7 – nơi bố gửi tiền từ 20 năm nay – tôi gọi cho anh Tuấn: “Mày gặp tao ở ngân hàng! Giải thích đi!” Anh im lặng vài giây: “Chị… chị bình tĩnh. Em đến ngay.” Đến nơi, nhân viên quen mặt – chị Minh, người từng chứng kiến bố tôi gửi tiền – ngạc nhiên: “Chị Linh? Sao hôm nay?” Tôi đưa sổ, giọng run: “Rút hết! Bố tôi mất, tôi là con trưởng!”
Chị Minh kiểm tra máy, mặt biến sắc: “Ơ… chị Linh, các sổ này… không rút được ngay đâu. Kỳ hạn chưa hết, và… tên thụ hưởng là anh Tuấn.” Tôi đập bàn: “Gọi quản lý! Tôi kiện!” Quản lý ông Hải chạy ra, an ủi: “Chị Linh, để em in sao kê đầy đủ.” Năm phút sau, ông đưa tôi ba tờ giấy A4, kèm dòng ghi chú tay của bố – nét chữ run run quen thuộc.
Tôi đọc lướt qua số dư, rồi… dừng lại ở cuối trang. Dòng ghi chú: “Tuấn – con út. Bố gửi thay Linh. Đừng nói chị biết. Chị hay lo, bố muốn bất ngờ. Năm sau sinh nhật chị, rút lấy xe hơi. Yêu con gái bố nhất.”
Nước mắt tôi trào ra! Bố… bố gửi thay tôi? Tôi bật khóc nức nở ngay quầy, ôm tờ giấy vào lòng. Chị Minh lau nước mắt: “Bác Tâm hay dặn em: ‘Mai mốt Linh đến, đưa ghi chú này. Nó mà biết bố thương nó thế, khóc cho coi!'” Anh Tuấn bước vào, thấy tôi khóc, quỳ xuống: “Chị… em xin lỗi.” Nhưng tôi đẩy ra, vẫn khóc: “Sao mày không nói? Bố mất rồi tao mới biết!”
Hóa ra, ba năm trước, bố bị tai biến nhẹ. Ông sợ tôi lo, nhờ anh Tuấn – lúc đó đang thất nghiệp – làm “người thụ hưởng hộ”. Mỗi tháng, anh Tuấn chuyển tiền lãi về cho bố, nhưng gốc… để dành mua xe hơi tặng tôi – giấc mơ từ ngày tôi tốt nghiệp. “Chị Linh hay kêu xe máy cũ hỏng,” anh Tuấn nghẹn ngào. “Bố bảo: ‘Để thằng út giữ, nó trung thực’.”
Tôi ôm anh Tuấn khóc: “Tao tưởng mày chiếm đoạt! Xin lỗi…” Nhưng câu chuyện… chưa dừng lại. Đó chỉ là khởi đầu của những bí mật kinh hoàng hơn.
Sau ngày ngân hàng, tôi rút hết 2 tỷ, mua ngay chiếc Toyota Camry trắng – đúng màu bố hứa. Anh em quây quần ăn mừng, tôi kể chuyện ghi chú, cả nhà cười ra nước mắt. “Bố thương chị nhất!” anh Hoàng vỗ vai. Anh Tuấn cười: “Em chỉ là ‘ngân hàng di động’ thôi.” Cuộc sống yên bình trở lại. Tôi lái xe mới đi làm, thăng chức phó giám đốc. Bé Na và bé Nam gọi tôi “cô Linh giàu nhất nhà”.
Nhưng một tháng sau, những chuyện lạ bắt đầu. Đêm khuya, tôi mơ thấy bố đứng bên giường, thì thầm: “Linh… sổ chưa hết đâu… tìm đi…” Thức giấc, mồ hôi ướt đẫm. Sáng hôm sau, lục két sắt nhà bố (đã chuyển về quận 7), tôi tìm thấy… một cuốn sổ tiết kiệm nữa! 300 triệu, tên anh Hoàng! Ghi chú: “Hoàng – con cả. Bố gửi thay Hạnh. Chị dâu lo con cái, mua nhà Bình Dương.”
Tôi gọi anh Hoàng: “Anh ơi, bố gửi thêm cho anh nữa này!” Anh cười: “Thật hả? Bố kín đáo ghê!” Nhưng tối đó, anh Tuấn gọi khóc: “Chị… em tìm thấy sổ nữa. 400 triệu, tên chị Hạnh! Ghi chú: ‘Hạnh – con dâu. Mua sữa cho cháu’.” Cả nhà sốc! Bố… gửi thay hết thảy?
Rồi tai nạn xảy ra. Anh Hoàng đi làm về, xe máy trượt ngã, gãy chân. Trong bệnh viện, y tá đưa anh chiếc ví rơi: bên trong, mẩu giấy bố viết: “Hoàng cẩn thận đường. Bố gửi thêm 200tr sửa xe.” Số tiền… vừa rút từ sổ bí mật!
Tôi bắt đầu nghi ngờ. Lục laptop cũ của bố, phát hiện file mã hóa: “Di chúc thật”. Mật khẩu: LINH01 – ngày sinh tôi. Bên trong: danh sách 15 cuốn sổ tiết kiệm, tổng 5 tỷ đồng! Tất cả gửi thay anh em, ghi chú chi tiết: cho cháu học đại học, sửa nhà, du lịch… Không ai biết, kể cả luật sư!
Tôi in file, họp gia đình khẩn. “Bố để lại 5 tỷ! Phân chia ngay!” Anh Hoàng reo lên. Nhưng anh Tuấn mặt tái: “Chị… có gì đó sai sai. Sao bố giấu kỹ thế?” Chị Hạnh gật: “Đúng rồi, bác hay nhìn em Tuấn lạ lắm.”
Tôi quyết điều tra. Đến ngân hàng, yêu cầu sao kê toàn bộ 20 năm. Chị Minh thì thầm: “Chị Linh, bác Tâm… có lần khóc khi gửi sổ tên anh Tuấn. Bảo: ‘Nó giống bố ngày xưa’.” Giống? Tôi lục ảnh cũ: anh Tuấn lúc 20 tuổi… y hệt bố trẻ! Mũi cao, mắt một mí, nụ cười hiền.
Đêm đó, tôi lén đến nhà anh Tuấn ở quận 1 – căn hộ sang trọng. Thấy anh thức khuya, lẩm bẩm trước bàn thờ bố: “Bố ơi, con giữ được không? Chị Linh nghi rồi…” Tôi đẩy cửa: “Tuấn! Nói thật đi!” Anh giật mình, ngã ghế: “Chị… chị nghe hết?”
Cao trào bùng nổ: Anh Tuấn khóc: “Chị Linh, em… không phải em trai chị! Em là con rơi của bố với cô Lan – hàng xóm năm 1985! Bố giấu, nhận em làm út để che mắt họ hàng. Sổ tiết kiệm tên em… vì pháp luật không công nhận con ngoài giá thú! Bố gửi thay chị, nhưng đứng tên em để tránh tranh chấp. 5 tỷ thật ra… là tiền bố ‘trả nợ’ cho mẹ em!”
Tôi chết lặng. Hóa ra, năm 1985, bố yêu cô Lan – vợ chưa cưới – nhưng gia đình ép cưới mẹ tôi vì “môn đăng hộ đối”. Cô Lan sinh anh Tuấn, tự tử vì nhục. Bố day dứt, nhận anh làm con út, dành dụm 30 năm bù đắp. “Em sống tốt để bố tự hào,” anh Tuấn nghẹn. “Chị Linh… chị mới là con gái ruột duy nhất. 3 tỷ trong 5 tỷ là của chị!”
Anh Hoàng và chị Hạnh chạy đến (tôi nhắn tin). Họ ôm anh Tuấn khóc: “Em là anh em thật mà!” Nhưng rồi… twist đầu tiên: Chị Hạnh thì thầm: “Em Tuấn, chị biết bí mật này từ lâu. Bác Tâm kể chị nghe năm ngoái…”
Cả nhà sốc. “Sao chị biết không nói?” anh Hoàng hét. Chị Hạnh cười buồn: “Vì… chị cũng có bí mật!” Bà mở túi xách, lôi ra bản xét nghiệm ADN. Kết quả: Bé Na và bé Nam… không phải con anh Hoàng! “Chị ngoại tình với sếp cũ, năm ngoái. Sợ anh biết, chị kể bác Tâm. Bác gửi sổ thay chị… để mua nhà mới, chuộc lỗi!”
Anh Hoàng ngã quỵ: “Sao… sao em?” Chị Hạnh khóc: “Anh bận việc, chị cô đơn! Nhưng bác tha thứ, bảo: ‘Giữ gia đình, sổ này cho con dâu’.” Tôi ôm anh Hoàng: “Anh ơi, ADN có thể sai…” Nhưng anh Tuấn cầm điện thoại: “Để em kiểm tra lại!” Gọi lab, kết quả… xác nhận! Bé Na giống sếp cũ chị Hạnh!
Cao trào vỡ òa: Anh Hoàng đập bàn, hét: “Ly hôn! Tao không cần!” Chạy ra đường, xe tông… nhập viện! Chúng tôi lao theo. Trong phòng cấp cứu, anh cầm tay tôi: “Chị Linh… bố gửi sổ cho anh… có lẽ biết hết?” Tôi gật, đọc ghi chú sổ của anh: “Hoàng – con cả. Bố biết Hạnh lầm lỗi. Tha thứ đi con, như bố tha thứ cô Lan. 1 tỷ cho cháu học Harvard.”
Anh Hoàng khóc: “Bố… bố thánh nhân!” Nhưng cú twist cực mạnh đến ngay lúc đó. Cửa phòng bật mở – bố tôi bước vào! Sống! Mặt ông đỏ bừng, ôm anh Hoàng: “Con ơi, bố chưa chết! Là kịch để thử lòng anh em!”
Chúng tôi chết lặng! Hóa ra, bố dàn dựng cái chết! Ông bị ung thư giai đoạn 3, bác sĩ cho 6 tháng. “Bố muốn xem các con có cắn xé di sản không,” ông khóc. “Sổ tiết kiệm… chỉ là 2 tỷ thật. Còn 3 tỷ giả – tiền bố vay bạn. Ghi chú… để hướng dẫn!” Anh Tuấn cười: “Bố diễn hay quá!” Chị Hạnh quỳ: “Con xin lỗi!” Bé Na bé Nam chạy ùa: “Ông nội sống rồi!”
Twist đỉnh điểm: Bố mở két sắt bệnh viện (ông chuẩn bị): Xổ số 10 tỷ trúng thưởng tháng trước! “Bố mua hộ anh em, giấu. Cái chết giả… để các con học bài học: tiền bạc không quan trọng bằng tình thân!” Ông ôm tôi: “Linh – con gái bố. Ghi chú đầu tiên… vì bố yêu con nhất.”
Anh Hoàng tha thứ chị Hạnh. Anh Tuấn – hóa ra là con ruột, ADN xác nhận (bố giấu). Chúng tôi bán vé số, trả nợ, mỗi người 2 tỷ thật + sổ cũ. Gia đình quây quần, du lịch Đà Lạt.
Một năm sau, bố khỏe mạnh nhờ điều trị. Tôi thăng chức giám đốc, cưới chồng – anh chàng IT đồng nghiệp. Anh Hoàng mở công ty riêng, chị Hạnh làm mẹ ngoan. Anh Tuấn lập gia đình. Mỗi cuối tuần, cả nhà về quận 7 ăn chè đậu xanh.
Nhưng bí mật cuối: Dòng ghi chú thật của bố, trong sổ tay: “Các con ơi, bố chưa bao giờ mất. Tình yêu bố… sống mãi.”
Giờ, mỗi lần lái Camry, tôi mỉm cười: Bố ơi, con hiểu rồi. Không tức giận nữa… chỉ biết ơn!