Tôi tên là Ngọc, sinh năm 1992 ở vùng quê nghèo heo hút huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa. Nhà tôi năm anh em, bố mẹ làm ruộng, bữa cơm chỉ rau luộc với muối vừng. Tôi là con út, học hết lớp 9 thì nghỉ, đi làm công nhân may mặc ở khu công nghiệp Pinhung. Lương 5 triệu/tháng, gửi về nhà hết, chỉ giữ 500 nghìn ăn mì gói. “Mày phải thoát nghèo, lấy chồng khá giả,” mẹ dặn.
Rồi ông trời thương. Năm 22 tuổi, qua mai mối, tôi gặp anh Dũng – chàng trai làng bên, nhà ngói đỏ, bố làm chủ thầu xây dựng. Anh cao lớn, da ngăm, cười ấm áp: “Anh thương em gái nghèo. Về nhà anh, hết khổ!” Đám cưới rình rang, 300 mâm, tôi mặc áo dài đỏ, hạnh phúc ngập tràn. Thoát nghèo rồi! Nhà chồng giàu, có xe hơi, tivi màu! Ngày đón dâu về làng anh bên sông Mã, nắng vàng rực, cờ hoa rợp trời. Mẹ chồng – bà Sáu, 50 tuổi – ôm tôi khóc: “Dâu mới xinh quá! Nhà này có phúc!” Bố chồng cười hiền, anh Dũng nắm tay tôi siết chặt.
Tối tân hôn, cả nhà quây quần ăn cơm. Tôi e thẹn, chờ về phòng riêng. Nhưng mẹ chồng bảo: “Ngọc ơi, tục nhà mình, đêm đầu dâu mới ngủ chung giường với bảy người – để tổ tiên chứng giám, vợ chồng hòa thuận!” Tôi ngạc nhiên: “Bảy người… là ai ạ?” Bà cười: “Mẹ, bố chồng, anh Dũng, hai anh chồng, hai chị chồng! Giường tổ lớn lắm, ngủ thoải mái. Mai dâu trưởng mới về phòng riêng.” Tôi chết lặng, nhưng nghĩ tục quê thôi, gật đầu.
Giường tổ nằm trong nhà chính, gỗ lim khổng lồ, rộng 4 mét, chạm khắc rồng phượng. Trên cao là bàn thờ tổ ba đời. Bảy người thay đồ ngủ, cười nói rộn ràng. Tôi nằm sát mép, mặt đỏ bừng. Bên phải: anh Dũng ôm eo tôi thì thầm: “Em đừng ngại.” Bên trái: mẹ chồng vuốt tóc: “Ngủ ngon con.” Rồi bố chồng ngáy khò khò, hai anh chồng đánh bài thì thầm, hai chị chồng kể chuyện làng…
Tôi không ngủ nổi! Nửa đêm, gió sông Mã rít qua khe cửa, bàn thờ le lói ánh nến. Bỗng… cạch! Một chiếc bát trên bàn thờ tự lăn xuống, lăn sát mép giường! Tiếng thì thầm vang vọng: “Dâu mới… ngủ chung… tốt…” Giọng trẻ con! Tôi giật mình, dụi mắt. Không ai nghe thấy, cả bảy người ngáy đều. Sáng hôm sau, mẹ chồng cười: “Ngủ ngon không con? Giờ con chính thức là dâu nhà họ Lợi!” Tôi gật, nhưng lòng lạnh gáy. Chỉ một đêm thôi…
Nhưng không! Tục lệ kéo dài mười đêm đầu! Mỗi tối, bảy người chen chúc trên giường tổ. Đêm thứ ba, chiếc bát lăn lại, kèm tiếng cười hí hí… Ngọc về…. Đêm thứ năm, khói hương bàn thờ tự bay hình người! Tôi kể anh Dũng, anh gạt: “Em tưởng tượng. Tục để tránh tà ma!” Đêm thứ mười, cao trào: Giữa đêm, bảy bóng trắng hiện ra quanh giường – y hệt bảy người đang ngủ! Chúng cúi xuống nhìn tôi, miệng cười: “Ngủ chung… mãi mãi…” Tôi hét lên, ngã lăn. Cả nhà tỉnh, mẹ chồng thắp hương: “Tổ phù hộ!” Sáng mai, tôi được về phòng riêng. Nhưng từ đó, giấc ngủ chập chờn, mơ thấy bảy bóng trắng kéo tôi về giường tổ.
Năm thứ nhất: Tôi sinh bé trai đầu lòng – đặt tên Lợi, theo họ chồng. Nhà chồng giàu thật: anh Dũng thầu xây cầu sông Mã, tiền tỷ vào như nước. Tôi sắm xe hơi, vàng vòng, nhà phố Sài Gòn. Nhưng đêm đêm, tiếng cười con nít vang từ gác xép: hí hí… ngủ chung đi… Bé Lợi lớn, hay ngồi vẽ: bảy người trên giường, mặt trắng bệch!
Năm thứ hai: Mang thai bé thứ hai. Mẹ chồng bảo: “Dâu phải ngủ giường tổ bảy đêm sinh!” Tôi từ chối, cãi nhau to. Đêm ấy, anh Dũng tai nạn xe – gãy chân! Bác sĩ: “May sống!” Tôi hoảng, quay lại ngủ chung. Bảy bóng trắng lại hiện, thì thầm: “Con dâu ngoan…” Bé gái chào đời, tên Hiền.
Năm thứ ba: Anh Dũng thăng chức giám đốc công ty xây dựng tỉnh. Chúng tôi dọn về biệt thự Sài Gòn, nhưng mẹ chồng ép: “Cuối tuần về làng ngủ giường tổ!” Tôi ghét, nhưng anh Dũng van: “Để tổ phù hộ sự nghiệp.” Đêm về, bát lăn, khói bay chữ: NGỌC. Bé Lợi bị sốt cao, mê man gọi: “Bảy ông bà… đừng kéo mẹ!”
Năm thứ năm: Hai con khôn lớn, tôi mở spa làm đẹp ở quận 1, kiếm trăm triệu/tháng. Giàu sang, nhưng ác mộng không dứt. Hàng xóm làng xì xào: “Nhà họ Lợi lạ lắm, dâu mới ngủ bảy người…” Tôi hỏi mẹ chồng: “Tục này từ đâu?” Bà cười buồn: “Từ cụ tổ. Để giữ của!” Anh Dũng ngày càng lạ: hay thức đêm nhìn bàn thờ, lẩm bẩm: “Bảy linh hồn… yên…”
Năm thứ bảy: Bé Hiền lên 5, thông minh lạ thường. Nó kể: “Mẹ ơi, tối qua bảy cụ ngồi cuối giường kể chuyện!” Tôi sốc, lắp camera giường tổ. Xem lại: bảy bóng trắng ngồi thật, cười với máy! Tôi hét vào anh Dũng: “Nhà anh có ma!” Anh ôm tôi: “Em đừng sợ. Đó là… tổ tiên hộ pháp!”
Năm thứ mười: Bé Lợi 9 tuổi, Hiền 7 tuổi. Tôi ly hôn anh Dũng – không chịu nổi áp lực. “Anh theo mẹ chồng mù quáng!” Anh khóc: “Em về làng lần cuối đi, giải hạn!” Tôi từ chối, dọn hẳn Sài Gòn với hai con. Mười năm giàu sang, nhưng lòng đầy oán hận. Thoát nghèo kiểu gì? Ngủ với ma quỷ!
Đêm trước ngày trở lại, tôi mơ: bảy bóng trắng quỳ lạy: “Dâu trưởng… về cứu…” Sáng hôm sau, tin dữ: Anh Dũng nhập viện, hôn mê! Bé Lợi khóc: “Mẹ ơi, về cứu bố!” Tôi cắn răng, lái xe về Thanh Hóa…
Chiều muộn, tôi về đến làng. Ngôi nhà ngói đỏ giờ… xuống cấp, cỏ dại mọc um tùm. Cổng treo tang trắng! Hàng xóm chạy ra: “Chị Ngọc về! Trời ơi, cứu nhà họ Lợi!” Tôi hoảng: “Sao vậy?” Bà hàng xóm khóc: “Ba tháng nay, cả họ… chết dần! Mẹ chồng chị tự tử, bố chồng đột quỵ, hai anh chồng tai nạn xe… Chỉ còn anh Dũng sống lay lắt!”
Tôi lao vào nhà thờ tổ. Giường tổ phủ bụi, bàn thờ ngã nghiêng. Anh Dũng nằm viện làng, mặt xanh mét. Bác sĩ: “Hôn mê sâu, không cứu nổi!” Bé Lợi Hiền ôm tôi khóc. Đêm ấy, cả nhà ngủ giường tổ – lần cuối. 3 giờ sáng, gió rít, hương bùng cháy! Bảy bóng trắng hiện ra, không cười nữa… mà quỳ lạy tôi! Tiếng thì thầm: “Dâu trưởng… cứu bảy linh hồn…”
Tôi hét: “Các người là ai?!” Bóng đầu – hình mẹ chồng – khóc: *”Chúng tôi… là dâu họ Lợi bảy đời trước! Cụ tổ nguyền: dâu mới ngủ chung bảy đêm để ‘hồn dâu cũ nhập’, giữ của giàu! Ai phá tục… chồng chết!” Bóng thứ hai: *”Ngọc ơi, mười năm em ngủ chung… hồn chúng tôi nhập em! Em giàu vì chúng tôi hộ pháp!”
Cao trào: Anh Dũng tỉnh dậy trong viện, chạy về! Cả họ hàng – 50 người sống sót – kéo đến nhà thờ tổ, quỳ quanh giường! Tôi đứng giữa, tay cầm bó hương: “Nói hết đi!” Bảy bóng kể: Cụ tổ năm 1850 giết bảy cô dâu trước để cướp đất tổ, nguyền “dâu mới ngủ chung bảy hồn”. Ba đời nay, dâu trưởng giàu sang nhưng chồng yểu, con cái lạ…
Anh Dũng quỳ: “Em… anh biết hết! Mười năm anh im lặng vì sợ em bỏ!” Tôi tát anh: “Sao không nói?!” Bỗng sét đánh – trúng bàn thờ! Lửa bùng, bảy bóng tan… nhưng cả họ hàng đứng dậy, nước mắt giàn giụa, chào tôi đồng thanh: “Dâu trưởng! Cảm ơn người phá nguyền!”
Tôi chết lặng. Sao họ chào? Hóa ra… twist đầu tiên: Mười năm trước, đêm đầu ngủ chung, không phải bảy người thật… mà bảy linh hồn dâu cũ đội lốt gia đình! Gia đình thật đã chết từ lâu, linh hồn tôi – Ngọc nghèo – chính là dâu thứ tám, được chọn vì “lòng thành”! Anh Dũng… là hồn cụ tổ, sống nhờ xác trai làng!
Nhưng cú twist cực mạnh đến ngay: Khi lửa tắt, dưới giường tổ lộ hầm bí mật! Bên trong: bảy bộ hài cốt dâu cũ, và… một bộ hài cốt trẻ con – mặt y hệt bé Lợi! Anh Dũng cười man rợ: “Em yêu, con trai anh… không phải con em! Bé Lợi là hồn anh đời trước, nhập thai em mười năm trước! Giờ nguyền phá, nó sống thật!”
Tôi hét: “Con tao đâu?!” Bé Lợi bước ra từ góc tối, mặt biến dạng: hai khuôn mặt – một bé Lợi, một cụ tổ già nua! Nó cười: “Mẹ ơi, con là bố chồng! Mười năm ngủ chung, hồn con nhập mẹ để sinh… chính con!” Bé Hiền – con gái thật – khóc: “Mẹ ơi, em Lợi ăn thịt em mỗi đêm!”
Cả họ hàng – hóa ra là linh hồn đội lốt – lao vào cắn xé! “Dâu thứ tám phá nguyền, giết hết chúng ta!” Anh Dũng biến thành cụ tổ, cầm dao: “Ngọc ơi, ngủ chung… mãi mãi!” Tôi ôm bé Hiền chạy, đốt hầm hài cốt. Lửa lan, nhà cháy! Sét đánh lần hai – 50 linh hồn họ hàng tan xác, gào thét: “Dâu trưởng… ơn nghĩa!”
Anh Dũng – hồn cụ tổ – tan cuối cùng, thì thầm: “Cảm ơn em… giàu sang mười năm… đủ rồi.” Bé Lợi tỉnh, mặt bình thường: “Mẹ ơi, con là con thật! Hồn cụ tha cho con!”
Sáng hôm sau, cảnh sát đến: cháy nhà, tìm 57 bộ hài cốt dưới hầm – bảy dâu + 50 họ hàng + cụ tổ! Không ai sống sót… trừ tôi, bé Hiền, và bé Lợi thật (ADN xác nhận con tôi). Bảo hiểm trả 20 tỷ – của nhà chồng thật. Tôi giàu thật sự, mở chuỗi spa toàn quốc.
Mười năm sau ngày trở lại, tôi về làng xây trường học. Dân làng – hậu duệ xa – đứng dậy chào: “Cô Ngọc – dâu trưởng phá nguyền! Cảm ơn!” Nước mắt họ… vì tổ tiên họ thoát kiếp ma! Bé Lợi giờ 19 tuổi, du học Mỹ. Bé Hiền làm bác sĩ.
Giờ tôi 42 tuổi, sống Sài Gòn, hạnh phúc. Nhưng mỗi đêm, giường king size nhà tôi… tôi ngủ một mình, mỉm cười: Thoát nghèo thật rồi. Bảy người? Chỉ là giấc mơ… kinh hoàng!