BÓNG NGƯỜI BÊN CỬA SỔ PHÒNG ANH TÔI
Tôi tên Minh, 23 tuổi, sống ở một xóm nhỏ ven thị trấn Lục Dương. Anh tôi – anh Tín – mất cách đây đúng ba tháng vì tai nạn giao thông trên quốc lộ 6. Từ ngày anh mất, trong nhà thiếu hẳn tiếng cười. Mẹ tôi như già đi cả chục tuổi.
Còn căn phòng của anh… vẫn để nguyên. Cửa khóa lại, mẹ bảo:
– Để cho anh con… yên.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một buổi tối đầu tháng Bảy, ngày mà cả xóm bỗng râm ran tin đồn:
– Phòng thằng Tín tối nào cũng có bóng người đứng cạnh cửa sổ…
1. Tin đồn khởi đầu từ bà bán tạp hóa đầu ngõ
Bà Sáu tạp hóa là người đầu tiên nhìn thấy.
Bà kể lại trong tiếng thì thầm, như sợ nói to sẽ gọi vong về thật:
– Tao thấy rõ mồn một. Tối hôm kia, tao đi lấy hàng về, đi ngang nhà tụi bây. Trong phòng thằng Tín, có bóng một người đàn ông đứng sát cửa sổ. Bóng dài… im phăng phắc…
Cả xóm nháo nhào:
– Chắc nó chưa đi được…
– Hay nó muốn về thăm nhà?
– Mẹ nó thắp nhang nhiều quá nên nó chưa siêu thoát?
Tôi nghe mà gai cả sống lưng. Nhưng bố tôi lại gạt phăng:
– Nhảm nhí. Là cái bóng cây ngoài vườn thôi.
Nhưng chỉ ba hôm sau, cô Hương hàng xóm cũng nói y chang bà Sáu, rồi đến chú Thụng bảo vệ trường. Người này truyền người kia. Cả xóm gần như chắc chắn: nhà tôi có… bóng người.
Tin đồn lan đến mức mấy đứa nhỏ trong xóm đi ngang nhà tôi đều tránh nhìn vào cửa sổ ấy.
Tôi thì không tin. Tôi tin vào khoa học, vào lý lẽ. Nhưng mẹ tôi… bắt đầu run rẩy mỗi khi nghe kể.
Rồi một tối, đúng 23h, mẹ đứng trước cửa phòng anh – phòng khóa. Bà áp tai nghe, rồi gọi tôi:
– Con… con có nghe thấy không?
Tôi thấy rõ bàn tay mẹ run như người bị cảm lạnh.
Bên trong phòng là tiếng động rất nhẹ, như ai đó đang kéo ghế.
Tôi lạnh sống lưng.
2. Tôi quyết phải xem sự thật
Suốt ba ngày sau đó, tôi không ngủ nổi. Nhà tôi mỗi chiều lại có người đi qua liếc nhìn lên cửa sổ phòng anh.
Mẹ thì ngày càng tiều tụy, mỗi tối đều thắp nhang trước ảnh anh.
Đến ngày thứ tư, tôi quyết định:
– Tối nay, con vào xem.
Mẹ sợ đến tái mặt:
– Đừng! Đừng mở cửa phòng nó!
– Con cần biết sự thật. Con không để mẹ sống trong sợ hãi nữa.
Bố tôi im lặng rất lâu rồi đưa tôi chiếc chìa khóa cũ kỹ.
– Cẩn thận.
Tối hôm ấy, đúng 12 giờ đêm – giờ mà xóm tôi hay bảo là “giờ âm khí mạnh” – tôi đứng trước cửa phòng anh.
Nhịp tim đập thình thịch.
Tôi đặt tay lên nắm cửa.
Phòng tối om, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào.
Tôi đang định đẩy cửa thì… nghe tiếng bước chân phía sau.
Tôi quay lại.
Là mẹ.
Bà đứng run rẩy, trên tay cầm… một thứ khiến tôi chết lặng ngay lập tức.
3. Thứ mẹ cầm trên tay
Trên tay mẹ tôi là một chiếc điện thoại – chính là điện thoại của anh tôi, chiếc mà ngày anh mất công an trả lại trong tình trạng vỡ màn hình.
Mẹ bật điện thoại lên. Tôi sốc, bởi tôi tưởng nó hỏng.
Màn hình sáng, rồi mẹ mở thư viện ảnh.
Trong đó có hàng chục bức ảnh… chụp từ cửa sổ phòng anh, hướng ra sân trước, vào nhiều thời điểm khác nhau – nhưng tất cả đều được chụp sau khi anh đã mất.
Tôi nghẹn họng:
– Mẹ… tại sao điện thoại này còn hoạt động?
Mẹ bật khóc như một đứa trẻ:
– Mẹ… mẹ không biết. Tối ngày anh con mất, điện thoại tự động bật. Báo có ảnh mới trong máy. Mẹ mở ra… thì thấy những bức này. Mẹ sợ quá… nhưng cũng nghĩ… có thể… anh con gửi về…
Tôi nhìn những bức ảnh. Tất cả đều là hình bố tôi, đang ngồi ngoài sân, mỗi tối, hút thuốc một mình.
Ánh mắt ông trong ảnh nhìn xuống đất, trống rỗng.
Mẹ hỏi, giọng đứt quãng:
– Sao anh con lại… gửi về những tấm này?
Tôi rùng mình.
Nhưng còn một điều khủng khiếp hơn.
Một bức ảnh cuối cùng – được chụp lúc 2 giờ sáng, chỉ mới hôm qua.
Trong ảnh, tôi thấy rõ một bóng người… đứng trong chính căn phòng này… nhìn qua cửa sổ ra ngoài.
Bóng đổ dài. Dáng người cao, rất giống anh.
Mẹ thì thào:
– Con thấy chưa… bóng người ấy… vẫn ở trong phòng… Anh con…
Tôi bủn rủn tay chân. Nhưng tôi nhìn kỹ lại… và chợt phát hiện điều gì đó sai hoàn toàn.
4. Bức ảnh cuối cùng hé lộ sự thật
Trong ảnh, bóng người đứng cạnh cửa sổ.
Nhưng dưới chân bóng người… không có phản chiếu của ánh trăng.
Nói cách khác: đó không phải bóng.
Mà là một con người thật – đang đứng trong phòng anh tôi.
Không phải bóng ma. Không phải linh hồn.
Một người.
Trong phòng khóa.
Tôi lập tức tra lịch sử ảnh.
Tất cả các ảnh đều được chụp tự động bằng chế độ hẹn giờ – có dấu vết cài đặt lại camera.
Điều đó nghĩa là:
Một người khác đã dùng điện thoại anh tôi – dụ mẹ – rồi bí mật chụp từ phòng anh tôi.
Và người đó vẫn ra vào phòng… dù cửa lúc nào cũng khóa.
Ai có chìa?
Tôi chỉ biết có… bố tôi.
Tôi nuốt khô nước bọt.
– Mẹ… chìa khóa phòng này… mẹ có bao giờ để mất không?
Mẹ lắc đầu.
– Chỉ có mẹ giữ… và bố con giữ một cái.
Bố tôi vẫn thường ngồi một mình trước sân mỗi tối.
Tại sao anh tôi lại chụp bố?
Hay đúng hơn… tại sao kẻ đứng sau muốn mẹ tin rằng anh tôi đang chụp bố?
Tôi run giọng:
– Mẹ, người vào phòng… không phải anh. Là người sống.
Mẹ hoảng hốt:
– Không, không thể nào! Cửa khóa mà!
Tôi nắm tay mẹ:
– Chúng ta vào phòng. Bây giờ.
Mẹ sợ đến mức khuỵu xuống, nhưng vẫn gật đầu.
Tôi đưa chìa vào ổ.
Cạch.
Cửa mở.
Phòng tối lạnh.
Một mùi quen thuộc ập tới – mùi nước hoa anh tôi hay dùng, nhưng phảng phất thêm thứ gì đó… lạ lùng, hăng hắc.
Tôi bật đèn pin.
Căn phòng hoang vắng.
Không có ai.
Nhưng trên kệ tủ, dưới chồng áo cũ, một tờ giấy gấp tư lộ ra.
Tôi mở ra.
Chỉ có một dòng chữ:
“Minh, đừng tin những gì bố mày nói. T.”
Chữ ký… đúng nét chữ của anh.
Nhưng đây mới là cú twist thật sự.
Ở góc phải tờ giấy… có một dấu vân tay mờ, loang nhòe trong mực. Tôi đã thấy dấu vân tay này ở đâu rồi.
Ở hồ sơ công an.
Khi anh tôi mất, công an từng đưa chúng tôi xem hồ sơ tai nạn. Trong đó có dấu vân tay anh – vì anh từng làm chứng minh thư mới.
Dấu trên giấy… khác hoàn toàn.
Không phải của anh tôi.
Tôi cảm giác như máu rút khỏi mặt.
Tôi nhìn mẹ.
Mẹ nhìn tôi.
Cả hai hiểu cùng một điều.
Ai đó đang cố dựng mọi thứ như thể anh còn sống… để che giấu một chuyện khác.
Đúng lúc đó, dưới gầm giường, vang lên một tiếng “cạch”.
Mẹ hét lên.
Tôi lao tới bật đèn soi.
Một cái hộp gỗ cũ.
Tôi kéo ra.
Trong đó là tập nhật ký cuối cùng của anh tôi – cuốn mà mẹ bảo đã mất khi dọn đồ.
Tôi mở trang cuối.
Dòng chữ run run, như được viết vội:
“Nếu có chuyện gì xảy ra với anh… hãy hỏi bố.”
Tôi chết đứng.
Mẹ thì ngã quỵ xuống, đưa tay ôm miệng liên tục lắc đầu.
5. Sự thật sau tất cả những “bóng người”
Ngay lúc đó, hè nhà có tiếng mở cửa.
Là bố.
Ông nhìn thấy tôi và mẹ đang ôm cuốn nhật ký, sắc mặt ông lập tức tái nhợt.
Ông thở hắt ra:
– Các con… vào phòng đó làm gì?
Tôi đứng chắn trước mẹ:
– Bố. Tại sao anh Tín lại viết vậy? Tại sao có người ra vào phòng anh? Và ai đặt những bức ảnh đó vào điện thoại?
Bố tôi không trả lời.
Ông ngồi xuống ghế, hai tay run rẩy.
Rất lâu sau ông mới nói:
– Anh con… không chết như trong hồ sơ tai nạn.
Tôi như bị tát.
Mẹ gần như ngất lịm.
Bố thì gục đầu xuống:
– Ngày hôm đó… anh con gọi cho bố, bảo có người theo dõi nó. Nó sợ. Nó nói bố đến đón nó về. Khi bố ra đến nơi… chiếc xe nó mượn đã bị tông. Nhưng… bố không thấy xác nó ở đó.
Tôi hét lên:
– Vậy… tại sao bố nói anh đã chết?!
Bố thở hắt:
– Bố… sợ. Người đó nhắn tin cho bố, dặn bố phải im lặng… nếu không cả nhà sẽ gặp chuyện. Bố… bố đành ký giấy xác nhận. Bố nghĩ… im lặng là bảo vệ được mọi người.
Vậy còn bóng người?
Vậy còn những bức ảnh?
Bố nhìn lên cửa sổ phòng anh:
– Bố vào phòng mỗi đêm… để tìm manh mối. Để xem anh con có để lại gì không. Bố không muốn mẹ biết nên mới khóa cửa. Còn điện thoại… bố bật lên. Bố chụp bố… để giả như anh con còn quanh quẩn… để mẹ đỡ sốc.
Mẹ bật khóc:
– Trời đất ơi…
Nhưng còn tờ giấy có chữ ký của anh?
Bố run run:
– Có người nhét vào khe cửa. Một người đàn ông… bố không nhìn rõ mặt. Nhưng bố biết… hắn theo dõi bố.
6. Twist cuối cùng: Bóng người… không phải của bố
Tôi định nói thêm thì mẹ bỗng hét lên, run bần bật chỉ về phía cửa sổ.
Tôi quay lại.
Có một bóng người thật – đen đặc – đang đứng sát cửa kính nhìn vào.
Không phải bố.
Không phải tôi.
Không phải ai trong nhà.
Bố nhào tới kéo tôi lại:
– Đừng lại gần! Hắn đấy!
Tôi hét:
– Hắn là ai?! Anh tôi đâu?!
Bóng người bỏ chạy. Tôi lao ra cửa, đuổi theo xuống sân.
Ngoài sân trống trơn. Bóng đen biến mất sau con ngõ cuối xóm.
Phòng anh, điện thoại, ảnh chụp, bóng người…
Tất cả không phải do anh tôi – không phải do hồn ma.
Mà do một kẻ sống.
Một kẻ đang theo dõi gia đình tôi, từng ngày, từng đêm.
Một kẻ biết rõ cách vào phòng anh.
Một kẻ muốn chúng tôi tin anh tôi còn sống – hoặc chưa từng chết – để che giấu điều kinh khủng hơn.
7. Kết mở – thứ khiến tôi không ngủ được suốt nhiều đêm
Tôi quay lại phòng anh.
Cuốn nhật ký rơi xuống trang tôi chưa kịp đọc.
Ở đó – trang 214 – chỉ có bốn chữ nguệch ngoạc:
“Hắn ở ngay cạnh.”
Trang giấy nhòe nước, như bị ướt trước khi khô lại.
Ngay cạnh?
Là hàng xóm?
Là bạn của anh?
Là người mà ba mẹ tôi vẫn gặp mỗi ngày?
Hay kẻ đó… vẫn còn lẩn khuất đâu đó quanh căn nhà này?
Tôi nhìn lên cửa sổ phòng anh.
Bên ngoài, gió làm rèm nhẹ lay.
Nhưng trong khoảnh khắc ánh trăng hắt vào, tôi thấy rõ một dấu tay in mờ trên kính – mới toanh.
Không phải của tôi. Không phải của bố. Không phải của mẹ.
Một dấu tay lạ.
Và tôi biết:
Người đó sẽ còn quay lại.
Bởi anh tôi… vẫn chưa được tìm thấy.