×
×

Trên xe, mẹ vẫn ôm chiếc túi quà cho con rể. Người ta nói khi tìm thấy, tay mẹ vẫn nắm chặt nó không buông…

Lan ngồi bên cửa sổ căn hộ nhỏ ở thành phố, ánh mắt đượm buồn nhìn ra con phố tấp nập. Đã năm năm kể từ ngày cô rời làng quê nghèo để theo chồng về thành phố. Chồng cô, Tuấn, là một kỹ sư xây dựng, luôn bận rộn với những công trình lớn. Cuộc sống đô thị nhộn nhịp nhưng lạnh lẽo khiến Lan thường xuyên nhớ về mẹ – bà Hiền, người phụ nữ tần tảo sống một mình trong căn nhà tranh vách đất ở làng Thanh Hà.

Lan và mẹ từng rất thân thiết. Mỗi tối, hai mẹ con ngồi bên hiên nhà, dưới ánh trăng rằm, nghe mẹ kể chuyện ngày xưa. Nhưng từ khi lấy Tuấn, Lan bị cuốn vào guồng quay công việc và gia đình mới. Những cuộc gọi về quê thưa dần, những chuyến thăm nhà chỉ còn là lời hứa. Mỗi lần mẹ gọi, giọng bà vẫn ấm áp: “Con khỏe không? Mẹ ở nhà vẫn ổn, đừng lo.” Lan luôn trả lời: “Con sẽ về thăm mẹ sớm, mẹ chờ con nhé.” Nhưng lời hứa ấy cứ trôi đi theo thời gian.

Một buổi chiều mưa, Lan nhận được một lá thư từ quê, nét chữ run run của mẹ: “Lan, mẹ nhớ con lắm. Mẹ già rồi, không biết còn sống được bao lâu. Con rảnh thì về thăm mẹ, hoặc mẹ sẽ lên thăm con.” Lá thư làm tim Lan thắt lại. Cô định gọi ngay cho mẹ, nhưng công việc bận rộn và những lo toan cuộc sống lại kéo cô đi. Cô tự nhủ: “Cuối tháng này, mình sẽ về.”

Không ai ngờ rằng, chỉ vài ngày sau, một tai nạn kinh hoàng đã cướp đi tất cả, để lại trong lòng Lan một nỗi hối hận không bao giờ nguôi.

Bà Hiền, ở tuổi 65, vẫn khỏe mạnh dù mái tóc đã bạc trắng. Bà sống đơn giản, trồng rau, nuôi gà, và ngày ngày ra đầu làng ngóng tin con gái. Lá thư gửi cho Lan không nhận được hồi âm, nhưng bà không trách. Bà biết con gái bận, và hơn hết, bà chỉ muốn nhìn thấy Lan một lần, để chắc rằng con mình đang sống tốt.

Một sáng sớm, bà Hiền quyết định lên thành phố thăm con. Bà mặc chiếc áo dài lụa cũ, gói ghém ít quà quê – mắm cá, bánh đa, và một chiếc khăn tay bà thêu cho Lan. Với số tiền dành dụm, bà ra bến xe huyện, mua vé chuyến xe khách đi thành phố. Người bán vé ngạc nhiên: “Bà ơi, bà đi một mình à? Đường xa lắm đấy!” Bà cười hiền: “Tôi đi thăm con gái. Lâu lắm rồi tôi chưa gặp nó.”

Chuyến xe khách cũ kỹ, chật chội, lăn bánh trên con đường ngoằn ngoèo qua những ngọn đồi. Bà Hiền ngồi gần cửa sổ, tay ôm chặt chiếc túi vải, mắt nhìn ra cảnh vật. Bà mỉm cười, tưởng tượng cảnh Lan sẽ bất ngờ thế nào khi thấy mẹ xuất hiện.

Nhưng số phận thật nghiệt ngã. Khi xe đi qua một khúc cua hiểm trở, tài xế mất lái. Chiếc xe lật nhào, lăn xuống triền đồi. Tiếng kính vỡ, tiếng người hét vang, và rồi tất cả chìm trong bóng tối. Bà Hiền, với chiếc túi vải vẫn ôm chặt trong tay, không bao giờ tỉnh lại.

Tin tức về vụ tai nạn đến với Lan qua một cuộc gọi từ một số lạ. Người cảnh sát giọng trầm buồn: “Chị là Nguyễn Thị Lan? Chúng tôi tìm thấy giấy tờ của bà Nguyễn Thị Hiền trên chuyến xe bị lật. Bà ấy… đã không qua khỏi.”

Lan thẫn thờ, điện thoại rơi khỏi tay. Cô không tin nổi, không muốn tin. Mẹ cô, người phụ nữ luôn mạnh mẽ, luôn chờ cô về, giờ đã ra đi mãi mãi. Cô vội vã bắt xe về quê, lòng đau như cắt. Trên đường, hình ảnh mẹ hiện lên trong từng ký ức: đôi tay gầy guộc nhặt từng cọng rau, giọng hát ru êm đềm, và ánh mắt hiền từ luôn dõi theo cô.

Tại bệnh viện huyện, Lan đối diện với thi thể mẹ. Bà Hiền nằm đó, khuôn mặt bình thản như đang ngủ, nhưng chiếc túi vải bà ôm vẫn dính đầy đất và máu. Lan quỳ xuống, ôm lấy mẹ, khóc nức nở. “Mẹ ơi, con xin lỗi… Con chưa kịp về… Con chưa kịp nói con yêu mẹ…”

Trong túi vải, Lan tìm thấy chiếc khăn tay mẹ thêu, với dòng chữ “Lan, mẹ luôn bên con.” Cô ôm chiếc khăn, cảm giác như trái tim mình vỡ vụn. Cô hối hận vì những lần trì hoãn, vì đã để mẹ chờ đợi trong cô đơn. Nếu cô về sớm hơn, nếu cô gọi điện thường xuyên hơn, có lẽ mẹ đã không phải lặn lội lên thành phố, và thảm kịch đã không xảy ra.

Sau tang lễ, Lan trở về căn nhà tranh của mẹ. Ngôi nhà giờ đây lạnh lẽo, không còn tiếng mẹ gọi, không còn mùi khói bếp. Cô ngồi dưới hiên, nhìn ánh trăng, lòng nặng trĩu. Tuấn, chồng cô, cố an ủi, nhưng Lan chỉ lặng lẽ khóc. Cô tự trách mình, cảm thấy mình là đứa con bất hiếu nhất trên đời.

Một ngày, khi dọn dẹp đồ đạc của mẹ, Lan tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ dưới gầm giường. Bên trong là một cuốn sổ tay, vài bức thư, và một tấm ảnh gia đình chụp từ khi cô còn bé. Cuốn sổ tay ghi lại những dòng nhật ký của mẹ, đầy ắp tình yêu dành cho cô. Một đoạn viết khiến Lan sững sờ:

“Lan à, mẹ không trách con. Mẹ biết con bận, biết con có cuộc sống riêng. Mẹ chỉ mong con hạnh phúc. Chuyến đi này, mẹ không chỉ muốn thăm con, mà còn muốn nói với con một điều quan trọng. Nếu mẹ không kịp nói, hãy tìm ông Ba ở đầu làng. Ông ấy giữ bí mật của mẹ.”

Lan vội vã tìm đến ông Ba, một người bạn cũ của mẹ. Ông Ba, với khuôn mặt khắc khổ, thở dài khi thấy Lan. “Mẹ cháu đã nhờ ta giữ một thứ. Bà ấy nói, nếu có chuyện gì xảy ra, ta phải đưa nó cho cháu.”

Ông Ba dẫn Lan ra sau nhà, chỉ vào một chiếc hòm sắt rỉ sét. Bên trong là một tập giấy tờ và một lá thư. Lá thư viết: “Lan, mẹ đã dành dụm cả đời để mua một mảnh đất nhỏ ở thành phố. Mẹ muốn tặng nó cho con, để con có một nơi an cư, không phải lo lắng. Mẹ chỉ tiếc là chưa kịp đưa tận tay con.”

Lan run rẩy đọc giấy tờ. Đó là quyền sở hữu một mảnh đất trị giá hàng tỷ đồng, nằm ở ngoại ô thành phố. Mẹ cô, người phụ nữ nghèo khó, đã âm thầm tiết kiệm từng đồng từ việc bán rau, nuôi gà, để dành cho cô một món quà lớn lao. Nhưng điều khiến Lan đau đớn nhất là mẹ chưa bao giờ kể về điều này, chỉ lặng lẽ hy sinh vì cô.

Lan quyết định quay lại hiện trường vụ tai nạn để tìm hiểu thêm. Cô không tin mẹ ra đi chỉ vì một tai nạn ngẫu nhiên. Với sự giúp đỡ của một người bạn làm cảnh sát, cô tiếp cận hồ sơ vụ việc. Điều tra cho thấy tài xế xe khách đã lái xe trong tình trạng mệt mỏi, nhưng có một chi tiết kỳ lạ: một hành khách bí ẩn đã lên xe ngay trước khi tai nạn xảy ra, và người này biến mất sau vụ việc.

Lan quyết tâm tìm hiểu. Cô lục lại hành lý của mẹ, phát hiện một mảnh giấy nhỏ bị kẹp trong chiếc khăn tay. Trên đó ghi một địa chỉ ở thành phố, cùng dòng chữ: “Gặp ông T. Hỏi về hợp đồng.” Lan nhận ra đó là địa chỉ của một công ty bất động sản lớn – nơi Tuấn, chồng cô, đang làm việc.

Cô đối chất với Tuấn. Ban đầu, anh chối quanh, nhưng dưới áp lực, Tuấn thú nhận một sự thật kinh hoàng: mảnh đất mẹ cô để lại nằm trong khu vực mà công ty anh đang nhắm đến để xây dựng một khu đô thị. Một nhóm người trong công ty, bao gồm cả Tuấn, đã cố gắng mua lại mảnh đất với giá rẻ từ bà Hiền, nhưng bà từ chối. Họ đã thuê người gây áp lực, và chuyến xe định mệnh của mẹ cô không phải tai nạn ngẫu nhiên. Người tài xế đã bị mua chuộc để gây ra vụ lật xe, nhằm khiến bà Hiền “biến mất” trước khi bà kịp chuyển giao giấy tờ cho Lan.

Lan chết lặng. Người chồng cô yêu thương, người cô tin tưởng, lại liên quan đến cái chết của mẹ. Tuấn quỳ xin lỗi, nói rằng anh không biết kế hoạch sẽ đi xa đến vậy, rằng anh chỉ muốn giúp công ty. Nhưng Lan không thể tha thứ. Cô nộp toàn bộ bằng chứng cho cảnh sát, và Tuấn cùng những người liên quan bị bắt.

Lan bán mảnh đất, dùng số tiền để xây một trường học ở làng Thanh Hà, mang tên mẹ cô – Trường Tiểu học Hiền Lương. Cô muốn mẹ, dù đã ra đi, vẫn sống mãi trong lòng những đứa trẻ được học hành. Cô cũng quay về làng, sống trong căn nhà tranh cũ, tìm lại sự bình yên mà cô đã đánh mất.

Dưới ánh trăng rằm, Lan ngồi bên hiên nhà, ôm chiếc khăn tay mẹ thêu. Cô không còn khóc nữa, nhưng lòng vẫn đau. Cô thì thầm: “Mẹ ơi, con đã sai khi không về sớm hơn. Nhưng con hứa sẽ sống tốt, để mẹ yên lòng.”

Câu chuyện về bà Hiền và chuyến xe định mệnh trở thành bài học cho cả làng. Lan, dù mất mẹ, mất cả niềm tin vào người chồng, đã tìm thấy sức mạnh để tiếp tục sống. Cô hiểu rằng, tình yêu của mẹ là món quà lớn nhất, và cô sẽ dùng cả đời để trân trọng nó.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News