×
×

Ông nội chia cho mỗi chú 3 tỷ, bố tôi không được đồng nào nhưng lại tho/át kh/ỏi một đ::ại h::ọa

Dưới tán cây bàng cổ thụ trước sân nhà, cả gia tộc họ Nguyễn quây quần trong một buổi chiều mùa hạ oi ả. Ông nội tôi, cụ Tùng, ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, ánh mắt sắc bén quét qua từng khuôn mặt của con cháu. Ở tuổi 85, cụ vẫn minh mẫn, giọng nói trầm vang như chuông đồng, khiến ai nấy đều nín thở khi cụ lên tiếng. Hôm nay là ngày cụ công bố việc phân chia gia tài – một khối tài sản khổng lồ mà cụ đã tích lũy cả đời từ việc kinh doanh gỗ và bất động sản.

Cả làng đồn đại rằng cụ Tùng giàu có đến mức có thể mua cả thị trấn nhỏ này. Ngôi nhà ba gian cổ kính, những mảnh đất trải dài từ đầu làng đến cuối sông, và cả một két sắt bí mật mà không ai biết chứa gì, đều là minh chứng cho sự thịnh vượng của cụ. Các chú tôi – chú Hai, chú Ba, chú Tư – ngồi hàng đầu, mắt sáng rực, tay không ngừng vuốt ve nhau như để che giấu sự hồi hộp. Mẹ tôi, người phụ nữ hiền lành nhưng luôn lo lắng, nắm chặt tay bố tôi, ông Hòa, người con trai cả của cụ Tùng. Tôi, Minh, 25 tuổi, đứng nép sau bố, lặng lẽ quan sát.

Cụ Tùng ho khan một tiếng, không khí lập tức im phăng phắc. “Ta đã quyết định,” cụ nói, giọng chậm rãi nhưng đầy uy quyền. “Gia tài của ta sẽ được chia đều cho ba đứa con trai út: Hai, Ba, Tư. Mỗi đứa sẽ nhận 3 tỷ đồng, cùng một phần đất ở trung tâm thị trấn. Hòa,” cụ nhìn thẳng vào bố tôi, “con không được đồng nào.”

Tiếng xì xào nổi lên. Mẹ tôi tái mặt, bàn tay siết chặt lấy bố. Các chú tôi cố giấu nụ cười đắc thắng, nhưng ánh mắt họ lộ rõ sự hả hê. Bố tôi, người đàn ông ít nói, chỉ cúi đầu, không nói một lời. Tôi cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, muốn hét lên hỏi tại sao, nhưng ánh mắt bố ngăn tôi lại.

Không ai ngờ rằng, quyết định tưởng chừng bất công của cụ Tùng lại là cánh cửa dẫn bố tôi thoát khỏi một đại họa kinh hoàng.

Sau buổi họp gia đình, cả làng xôn xao. Người ta thì thầm rằng cụ Tùng thiên vị, rằng bố tôi – người con cả, người đã hy sinh cả tuổi trẻ để phụ giúp cụ trong việc kinh doanh – lại bị đối xử như người ngoài. Các chú tôi nhanh chóng nhận tiền và đất, bắt đầu những kế hoạch lớn: chú Hai mở công ty xây dựng, chú Ba đầu tư vào một nhà hàng sang trọng, còn chú Tư mua một dàn xe hơi để kinh doanh vận tải. Cả ba chú đều rầm rộ khoe khoang, xây nhà lầu, tiệc tùng linh đình.

Trong khi đó, nhà tôi vẫn sống trong căn nhà cấp bốn đơn sơ. Bố tôi vẫn làm công việc kế toán tự do, ngày ngày cặm cụi với những con số. Mẹ tôi, dù buồn, vẫn cố gắng động viên bố: “Thôi ông, của đi thay người. Cụ có lý do của cụ.” Nhưng tôi thấy được sự tủi thân trong mắt bố, dù ông không bao giờ nói ra.

Một buổi tối, khi tôi giúp bố整理 sổ sách, tôi không kìm được mà hỏi: “Bố, sao bố không trách ông nội? Ông bất công với bố quá!” Bố tôi ngừng bút, nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. “Minh, có những chuyện con chưa hiểu. Ông nội không phải người làm việc vô lý. Có lẽ, ông thấy điều gì đó mà chúng ta chưa thấy.”

Lời bố khiến tôi băn khoăn. Tôi quyết định tìm hiểu. Tôi bắt đầu để ý những chi tiết lạ lùng xung quanh gia đình. Các chú tôi, dù giàu có hơn, dường như ngày càng căng thẳng. Chú Hai thường xuyên nhận được những cuộc điện thoại bí ẩn, giọng nói gấp gáp. Chú Ba hay nhắc đến một “đối tác lớn” mà không ai biết là ai. Còn chú Tư, vốn tính nóng nảy, gần đây trở nên hoang mang, thường xuyên kiểm tra cửa nhà vào ban đêm.

Một đêm mưa tầm tã, tôi nhận được tin cụ Tùng nhập viện vì đột quỵ. Cả gia đình vội vàng đến bệnh viện. Trong phòng bệnh, cụ yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc. Cụ gọi tôi lại gần, thì thầm: “Minh, cháu phải bảo vệ bố cháu. Đừng để gia tài của ta kéo cả nhà xuống vực.”

Tôi sững sờ. “Ông, ý ông là gì?” Nhưng cụ chỉ lắc đầu, nhắm mắt lại, hơi thở yếu dần. Cụ qua đời ngay đêm đó, để lại trong tôi một câu hỏi không lời đáp.

Sau tang lễ, tôi quyết định lục lại những giấy tờ cũ trong căn phòng của cụ. Trong một chiếc hộp sắt rỉ sét, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký. Những trang giấy ngả vàng ghi lại câu chuyện mà cụ chưa bao giờ kể với ai.

Hóa ra, gia tài của cụ Tùng không hoàn toàn “sạch sẽ”. Trong những năm tháng khởi nghiệp, cụ từng hợp tác với một nhóm người bí ẩn, mà cụ gọi là “Hội Bóng Đêm”. Họ giúp cụ xây dựng cơ nghiệp, nhưng với một điều kiện: một phần tài sản của cụ phải được chuyển giao cho họ sau khi cụ qua đời. Nếu không, những người nhận gia tài sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Cụ Tùng, vì muốn bảo vệ bố tôi – người con cả mà cụ yêu thương nhất – đã cố ý không để lại gì cho bố, để ông thoát khỏi lời nguyền này.

Tôi run rẩy đọc tiếp. Cuốn nhật ký ghi rõ: “Hội Bóng Đêm không tha thứ. Họ sẽ tìm đến những ai nhận tiền, và họ không bao giờ để lại dấu vết.”

Những ngày sau đó, tai họa bắt đầu ập đến với các chú tôi. Đầu tiên là chú Hai. Công ty xây dựng của chú bị tố sử dụng vật liệu kém chất lượng, dẫn đến sập một công trình lớn. Chú bị kiện, tài sản bị phong tỏa, và một đêm, chú biến mất không dấu vết sau khi nhận một cuộc gọi lạ. Người ta đồn rằng chú bị bắt cóc, nhưng không ai tìm thấy thi thể.

Tiếp theo là chú Ba. Nhà hàng của chú cháy rụi trong một vụ hỏa hoạn mà cảnh sát kết luận là cố ý. Chú Ba thoát chết, nhưng sau đó trở nên hoảng loạn, liên tục kể về những bóng người lạ mặt theo dõi mình. Một tuần sau, chú được tìm thấy trong một con hẻm, bất tỉnh, với một ký hiệu kỳ lạ khắc trên tay.

Chú Tư là người cuối cùng. Công việc kinh doanh vận tải của chú tưởng chừng thuận buồm xuôi gió, nhưng một ngày, toàn bộ dàn xe của chú bị phá hoại. Chú phát hiện một lá thư đe dọa trong xe, với dòng chữ: “Trả lại những gì không thuộc về ngươi.” Hoảng sợ, chú Tư bỏ trốn khỏi làng, nhưng không ai biết chú đi đâu.

Cả làng chìm trong nỗi sợ hãi. Người ta bắt đầu đồn đại về một lời nguyền bí ẩn liên quan đến gia tài của cụ Tùng. Trong khi đó, nhà tôi vẫn bình an. Bố tôi, dù không nhận được đồng nào, vẫn sống cuộc đời giản dị, không chút lo lắng. Tôi kể với bố về cuốn nhật ký, và ông chỉ thở dài: “Bố đã đoán được phần nào. Ông nội không muốn bố dính vào rắc rối. Có lẽ, đó là cách ông bảo vệ bố.”

Một buổi sáng, khi tôi đang dọn dẹp nhà kho, tôi tìm thấy một lá thư giấu trong một chiếc hòm cũ. Thư được viết tay, chữ của cụ Tùng. Nội dung lá thư khiến tôi chết lặng:

“Minh, nếu cháu đọc được lá thư này, tức là ta đã đi xa. Gia tài ta để lại cho các chú cháu không chỉ là tiền, mà là một bài học. Hội Bóng Đêm không có thật. Ta đã dựng lên câu chuyện đó để thử lòng con cháu. Những tai họa xảy ra với các chú cháu đều do lòng tham và sự bất cẩn của họ. Ta để lại cho bố cháu một món quà thực sự, không phải tiền bạc, mà là một bí mật trong căn nhà này. Tìm nó, và cháu sẽ hiểu.”

Tôi vội gọi bố. Chúng tôi lục tung căn nhà, và cuối cùng, dưới sàn gỗ trong phòng khách, tìm thấy một két sắt nhỏ. Bên trong là một tập tài liệu, ghi rõ quyền sở hữu một mảnh đất rộng lớn ở ngoại ô, cùng một khoản tiền tiết kiệm trị giá 5 tỷ đồng. Nhưng điều quan trọng nhất là một lá thư khác, trong đó cụ Tùng viết:

“Hòa, con là niềm tự hào của ta. Con không cần tiền để chứng minh giá trị của mình. Ta để lại mảnh đất này cho con và Minh, để các con xây dựng một cuộc sống tử tế, không bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham. Hãy sống lương thiện, như ta đã dạy.”

Tôi ôm chầm lấy bố, nước mắt lăn dài. Hóa ra, cụ Tùng không chỉ bảo vệ bố khỏi “lời nguyền” giả tạo, mà còn trao cho bố một gia tài quý giá hơn tất cả: sự bình an và một tương lai không bị vấy bẩn bởi lòng tham.

Sau tất cả, bố tôi quyết định dùng số tiền và mảnh đất để xây một trường học nhỏ cho trẻ em nghèo trong làng. Ông nói: “Tiền bạc có thể mất đi, nhưng tri thức và lòng tốt sẽ ở lại mãi mãi.”

Các chú tôi, sau những biến cố, dần trở về. Chú Hai sống ẩn dật, làm lại từ đầu. Chú Ba mở một quán ăn nhỏ, sống giản dị hơn. Chú Tư quay về, xin lỗi bố tôi vì những hiểu lầm trước đây. Cả gia đình lại quây quần, không còn hiềm khích.

Dưới ánh nắng vàng rực, tôi đứng trước ngôi trường mới, lòng tràn đầy tự hào. Cụ Tùng, dù đã ra đi, vẫn dạy chúng tôi một bài học lớn: gia tài thực sự không nằm ở tiền bạc, mà ở tình yêu thương và sự lương thiện. Bố tôi, người không nhận được đồng nào, lại là người giàu có nhất – bởi ông đã thoát khỏi đại họa của lòng tham, và giữ được trái tim trong sạch.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News