Sáng hôm ấy, trời còn mù sương. Chị Hạnh dắt tay con gái nhỏ đi vào rẫy. Người chồng – anh Lực – đứng ở hiên nhà nhìn theo, dặn với:
“Nhớ về sớm nhé, đừng đi sâu quá, mấy hôm nay trời thất thường lắm.”
Chị chỉ cười, vẫy tay. Hai mẹ con khuất dần giữa hàng cao su thẳng tắp.
Nhưng rồi, họ không trở về.
Chiều xuống, anh Lực nóng ruột đi tìm. Anh chạy khắp các lô rẫy, gọi khản cả giọng. Nhưng rừng cao su âm u chỉ vọng lại tiếng gió. Đêm ấy, anh cùng bà con thắp đuốc, lùng sục suốt đêm. Vô vọng.
Tin tức “hai mẹ con mất tích” lan khắp vùng. Công an, dân quân, đội cứu hộ… tất cả vào cuộc. Họ rà soát từng gốc cây, từng con suối. Nhưng ngoài vài dấu chân mờ nhạt, không còn manh mối nào khác. Thời gian cứ trôi. Một tuần, hai tuần, rồi bảy tuần. Hy vọng dần tắt. Người ta bắt đầu thì thầm: “Có lẽ họ đã gặp chuyện chẳng lành…”
Anh Lực tiều tụy thấy rõ. Mỗi ngày anh vẫn đi vào rừng, gọi tên vợ con trong tuyệt vọng. Đêm nào anh cũng mơ thấy con bé chạy lại ôm mình, rồi giật mình tỉnh dậy, chỉ còn căn nhà trống lạnh.
Đến tuần thứ bảy, một sự thật kinh hoàng hé lộ.
Hôm ấy, anh trở vào lô cao su quen thuộc, nơi hai mẹ con thường làm. Anh chú ý thấy một gốc cây bị phủ lá mục bất thường. Linh cảm mách bảo, anh lấy tay gạt đi. Dưới lớp đất ẩm là mảnh vải hoa quen thuộc – áo của vợ anh. Tim đập thình thịch, anh run rẩy đào sâu hơn. Và rồi, anh khụy xuống khi thấy… một phần xương người lộ ra.
Tiếng kêu thất thanh vang vọng cả khu rừng.
Công an lập tức phong tỏa hiện trường. Qua giám định, đó chính là hài cốt của chị Hạnh và đứa con gái nhỏ. Cái chết không phải do thú dữ. Trên xương sọ có vết nứt do tác động mạnh. Ai đó đã ra tay sát hại rồi chôn vùi dưới gốc cây.
Người làng bàng hoàng. Kẻ nào dám gây nên tội ác man rợ giữa vùng quê yên bình này?
Điều tra mở rộng, công an phát hiện dấu vết bánh xe máy lạ và mẩu áo rách vướng trên cành cây gần đó. Từ những chi tiết nhỏ, họ lần ra một gã làm thuê từng có hiềm khích với anh Lực: gã Tư Bình.
Hắn vốn để ý chị Hạnh, nhiều lần buông lời sỗ sàng. Chị khước từ, kể lại cho chồng. Từ đó, hắn nuôi mối hận. Hôm xảy ra sự việc, hắn cố tình chặn đường trong rừng, giở trò đồi bại. Khi bị phản kháng, hắn nổi thú tính, dùng khúc gỗ đánh cả hai mẹ con rồi phi tang xác. Suốt bảy tuần, hắn sống như không có chuyện gì, còn giả bộ tham gia tìm kiếm.
Ngày hắn bị còng tay, cả làng phẫn nộ. Riêng anh Lực thì quỵ xuống, không còn sức để giận dữ. Anh chỉ nhìn về phía rừng cao su, nơi chôn vùi tất cả yêu thương đời mình, mà nước mắt cạn khô.
Đám tang chị Hạnh và con gái diễn ra dưới mưa phùn lất phất. Quan tài nhỏ đặt cạnh quan tài lớn. Tiếng khóc xé lòng vang lên giữa cánh đồng. Anh Lực gục bên nấm mộ mới, thì thầm:
“Anh xin lỗi… Anh không bảo vệ được em và con. Nhưng nay hung thủ đã lộ mặt. Hai người yên nghỉ nhé.”
Sau đó, anh bán hết đất đai, rời khỏi quê. Người ta bảo anh đi về phía Nam, không ai rõ tung tích. Chỉ biết, mỗi năm đến ngày giỗ vợ con, có một người đàn ông lặng lẽ trở về nghĩa trang, đặt lên mộ một bó hoa trắng.
Câu chuyện kết thúc, nhưng ám ảnh mãi trong lòng người ở lại: tình yêu hóa tro tàn, còn nỗi đau thì bất diệt.