Tại đám tang của chồng tôi, tôi nhận được một tin nhắn: “Anh vẫn còn sống, đừng tin bất kỳ ai!”
Đám tang của chồng tôi, Hoàng, là một sự kiện mà tôi không bao giờ có thể quên. Đó không phải vì sự đau buồn, mà là vì sự kỳ lạ mà tôi phải đối mặt sau cái chết của anh. Hơn ba năm chúng tôi bên nhau, cuộc sống tưởng như là mơ, nhưng cũng đầy bí ẩn và ám ảnh. Hoàng là người chồng hoàn hảo trong mắt người khác, nhưng với tôi, có một cái gì đó không ổn. Và tôi đã sống trong sự mơ hồ, mâu thuẫn ấy cho đến tận hôm nay.
Tôi không biết tại sao mọi thứ lại trở nên thế này, nhưng một tháng trước khi Hoàng qua đời, tôi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu khác lạ. Anh ta không còn như trước nữa. Hoàng luôn bận rộn với công việc, nhưng dạo gần đây, anh hay về muộn, và lúc nào cũng mang một vẻ mặt căng thẳng, như thể có điều gì đó anh không muốn chia sẻ. Ban đầu, tôi nghĩ anh đang gặp vấn đề ở công ty, nhưng rồi tôi nhận thấy rằng anh bắt đầu có những hành động kỳ quái, như không thay quần áo khi ngủ, luôn yêu cầu tôi tắt đèn khi chúng tôi chuẩn bị gần gũi.
Cảm giác bất an không ngừng dâng lên trong tôi. Tôi đã cố gắng hỏi, cố gắng khuyên nhủ, nhưng anh chỉ im lặng, dường như muốn giữ mọi thứ cho riêng mình. Nhưng rồi một đêm, khi anh vừa trở về sau một cuộc họp dài, tôi đã quyết định làm một việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới: tìm hiểu sự thật.
Tôi theo dõi anh, lén nhìn qua cửa sổ phòng làm việc, chỉ thấy anh ngồi trong bóng tối, đầu cúi gằm, như một người đang che giấu một điều gì đó. Lúc đó, tôi đã không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi quyết định bước vào phòng. Nhưng vừa mở cửa, ánh đèn lập tức tắt ngấm, và một bóng người lướt qua tôi, như thể anh ấy đã biết tôi đang ở ngoài.
Hoàng nhìn tôi, rồi gắt lên: “Đừng có làm phiền tôi nữa. Tôi cần thời gian riêng tư!” Tôi cảm nhận được sự thay đổi trong anh, nhưng không thể giải thích được.
Rồi một ngày, mọi chuyện đột ngột kết thúc. Hoàng mất. Cái chết của anh đến nhanh chóng và đầy bất ngờ. Một vụ tai nạn giao thông. Một tai nạn mà cảnh sát xác nhận là không có dấu hiệu của sự can thiệp bên ngoài. Đám tang của anh được tổ chức một cách đơn giản, không có gì đặc biệt ngoài sự đau buồn vô hạn của gia đình và bạn bè.
Nhưng điều bất ngờ xảy ra vào sáng ngày thứ ba sau đám tang.
Tôi đang ngồi trong căn phòng, ngắm nhìn những bức ảnh của Hoàng và thầm nghĩ về những khoảnh khắc chúng tôi đã có. Đột nhiên, điện thoại của tôi rung lên, một tin nhắn lạ hoắc hiện ra trên màn hình: “Anh vẫn còn sống, đừng tin bất kỳ ai!”
Cả người tôi run lên. Tôi nhìn lại số điện thoại gửi tin nhắn, nhưng không nhận ra. Tim tôi đập thình thịch. Làm sao có thể chứ? Hoàng đã chết rồi mà. Tôi đã chứng kiến anh ta được hạ huyệt, đã nhìn thấy cảnh tượng đó, đã cảm nhận được sự mất mát sâu sắc.
Tôi ngồi bất động, không biết phải làm gì. Tin nhắn đó có thể chỉ là một trò đùa, hoặc là một người nào đó cố tình trêu đùa tôi trong lúc tôi yếu đuối nhất. Nhưng lòng tôi không thể không lo sợ. Ai có thể gửi cho tôi một tin nhắn như vậy nếu không phải là Hoàng?
Tôi quyết định phải tìm hiểu. Tôi không thể để sự nghi ngờ này chiếm lấy tâm trí mình mãi được. Một tuần sau, tôi tìm đến căn nhà mà chúng tôi đã sống cùng nhau. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng không khí trong ngôi nhà trở nên lạnh lẽo và trống vắng. Tôi đến thẳng phòng làm việc của Hoàng, nơi anh thường xuyên làm việc vào ban đêm. Và khi tôi mở cửa, một cảnh tượng khiến tôi choáng váng hiện ra trước mắt: chiếc bàn làm việc của Hoàng không chỉ bừa bộn mà còn có những tài liệu mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Một số giấy tờ lạ, những bản hợp đồng không rõ ràng và những ghi chú có nội dung kỳ quái như “bảo mật” và “chạy trốn”. Càng đọc, tôi càng cảm thấy hoang mang. Những tài liệu này liên quan đến một dự án mà Hoàng chưa bao giờ đề cập với tôi. Một dự án đen tối mà anh ta đã dấn thân vào, có thể liên quan đến những điều mà tôi không hề hay biết.
Và rồi tôi tìm thấy một bức thư trong ngăn kéo, nó ghi: “Nếu mọi chuyện đi quá xa, hãy chuẩn bị tinh thần. Tôi sẽ không thể trở lại.” Những từ ngữ này như một lời tiên đoán, một thông điệp mà Hoàng đã để lại cho tôi.
Cuối cùng, tôi quyết định làm một việc táo bạo hơn: tôi liên lạc với một người bạn cũ của Hoàng, người mà anh luôn giữ liên lạc trong suốt thời gian qua. Một người bạn đã từng giúp đỡ Hoàng trong những dự án mà tôi không hề biết.
Khi tôi gặp anh ta, tôi đã không thể kiềm chế được cảm xúc và hỏi về cái chết của Hoàng. Anh ta im lặng một lúc rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy ám chỉ: “Có lẽ Hoàng đã không chết. Nhưng anh ấy cần phải làm thế để bảo vệ em. Những kẻ đang đuổi theo anh ấy không muốn em biết sự thật.”
Tôi bàng hoàng, không thể tin nổi những gì anh ta vừa nói. Hoàng vẫn còn sống? Anh ấy đã giả chết để bảo vệ tôi? Và những kẻ đe dọa anh ấy là ai? Tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
Ngày hôm đó, tôi nhận được thêm một tin nhắn: “Anh đã rời đi để bảo vệ em. Đừng tìm kiếm nữa, vì em sẽ không an toàn.”
Cảm giác bối rối, hoang mang và đau khổ xen lẫn nhau. Tôi không biết liệu có thể tin vào điều gì nữa. Nhưng một điều rõ ràng là: cuộc sống của tôi không thể trở lại như xưa. Những bí mật, những mối đe dọa không tên, tất cả đều ẩn chứa trong cái chết của Hoàng, và tôi đang bị cuốn vào một cuộc chơi mà tôi không thể rút lui.
Câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nhưng một điều tôi chắc chắn, tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật về cái chết của Hoàng, và có thể là, về chính tôi.