×
×

Anh cũng nghẹn ngào, lần đầu thốt lên: Anh sai rồi, anh quá nhu nhược

Đám cưới của tôi diễn ra trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Ở quê, thường cưới con trai, bố mẹ phải bày biện rình rang, mời mấy chục mâm cỗ để nở mày nở mặt. Thế nhưng, mẹ chồng tôi chỉ làm vỏn vẹn 10 mâm, khách khứa ít ỏi, không khí lạnh nhạt. Họ hàng nhìn nhau thì thầm:

– Cưới con trai mà keo kiệt thế này à?

Tôi cố nuốt nước mắt, tự nhủ: “Thôi, miễn là vợ chồng được ở bên nhau.” Nhưng chưa dừng lại ở đó. Vàng cưới, tiền mừng bạn bè họ hàng trao tay, chưa kịp đếm, mẹ chồng đã đòi giữ. Bà nói rành rọt:

– Nhà này đang xuống cấp, phải bán hết chỗ vàng với tiền mừng đi sửa sang, chuẩn bị gả con út. Các con trẻ, làm rồi sẽ có, còn nhà là của cả dòng họ.

Tôi nhìn chồng, mong anh phản đối. Nhưng anh cúi đầu im lặng. Vậy là tất cả tiền mừng và vàng cưới của tôi, một đồng cũng không được giữ lại.

Ngày về nhà chồng, tôi chỉ có đôi bàn tay trắng. Họ hàng bên ngoại thương con gái, nhưng cũng đành ngậm ngùi. Ai ngờ, cuộc sống sau đó lại càng thêm cay đắng.

Mỗi khi mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt bà đầy soi mói:
– Cô dâu này chẳng được gì, may mà tôi không tốn kém mấy.

Chồng tôi thương vợ, nhưng chỉ biết động viên:
– Ráng chịu em ạ, rồi vài năm nữa có tiền, mình ra riêng.

Tôi cắn răng chịu đựng, vừa làm việc, vừa quán xuyến nhà cửa. Hai năm, tôi cùng chồng chắt bóp, dành dụm từng đồng để nuôi hi vọng sau này có mái ấm riêng, không còn phải nghe những lời chì chiết.

Rồi một ngày, hàng xóm chạy sang, kể chuyện trong tiếng thở dài:
– Này, vợ chồng cô có biết số tiền cưới năm đó đi đâu không?

Tôi giật mình:
– Mẹ bảo sửa nhà cho cô út mà.

Người hàng xóm lắc đầu:
– Sửa đâu. Bà ấy lấy tiền cho cô út với cậu rể mở quán buôn. Nhưng hai vợ chồng nó ăn chơi, lỗ nặng, phải bán cả quán. Giờ trắng tay.

Tôi sững sờ, tim như có ai bóp nghẹt. Hai năm qua, tôi nai lưng làm lụng, chịu đủ điều tiếng, trong khi số tiền đáng lẽ thuộc về vợ chồng tôi lại bị đem nướng vào thói ăn chơi của cô út.

Đêm ấy, tôi ôm chồng khóc nức nở. Anh cũng nghẹn ngào, lần đầu thốt lên:
– Anh sai rồi, anh quá nhu nhược. Lẽ ra ngày cưới phải giữ lại cho vợ, cho gia đình nhỏ của mình.

Nước mắt tôi rơi ướt đẫm vai áo anh. Chúng tôi khóc cho số phận, cho những tháng năm uất ức bị coi thường.

Mâu thuẫn bùng nổ khi tôi hỏi thẳng mẹ chồng:
– Mẹ, tiền vàng cưới của vợ chồng con đi đâu rồi?

Mẹ chồng thoáng giật mình, rồi gắt gỏng:
– Tiền đó là của tao. Tao muốn cho ai thì cho! Nhà này có phải của riêng vợ chồng mày đâu.

Tôi run lên vì tức giận. Chồng tôi lần này không chịu nhịn nữa:
– Mẹ, đó là của vợ chồng con. Mẹ lừa dối chúng con thì còn mặt mũi nào gọi là mẹ?

Cả nhà sững lại. Cô út im thin thít, cúi gằm mặt. Bố chồng ngồi bên thở dài:
– Bà làm thế là thất đức. Con nào cũng là con, sao thiên vị quá đáng?

Mẹ chồng lúc ấy mới nghẹn lời, không cãi được nữa. Nhưng bà không xin lỗi, chỉ lầm lũi quay đi.

Sau biến cố, vợ chồng tôi quyết định dọn ra thuê trọ. Cuộc sống ban đầu khó khăn, nhưng ít ra, đó là nơi chỉ có hai vợ chồng và tiếng cười con trẻ. Chúng tôi nắm tay nhau, hứa sẽ xây lại từ đầu.

Mẹ chồng vẫn sống cùng cô út. Nhưng sau lần ấy, bà dần bị họ hàng xa lánh, ai cũng chê trách. Còn cô út, mất tiền mất quán, hôn nhân cũng rạn nứt.

Nhiều năm sau, khi bà bệnh nặng, tôi cùng chồng vẫn về thăm, mang thuốc men, cơm cháo. Bà nằm trên giường, đôi mắt mờ đục, run run nắm tay tôi:
– Mẹ xin lỗi… Mẹ sai rồi…

Nước mắt tôi rơi. Vết thương năm xưa chưa bao giờ lành, nhưng lúc ấy, tôi hiểu, tha thứ cũng là cách để mình thanh thản.

Chồng tôi đứng bên, nắm tay tôi thật chặt. Giữa bi kịch gia đình, chúng tôi chọn nắm tay nhau đi tiếp, để quá khứ không còn giam hãm tương lai.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News