×
×

Anh Hài quỳ gối trước qu:;an t;;ài, đấ;;:m ng;;ực đến b;;ật m//áu: Con ơi, bố mẹ có l:;ỗi với con!

Ngày Sén năn nỉ bố mẹ cho đi tham quan cùng lớp, chị Hải còn dặn đi dặn lại:
– Con nhớ đi theo cô, đừng tách đoàn. Có gì thì báo ngay cho thầy cô nhé.

Sén cười, mắt sáng rực:
– Vâng ạ! Con hứa sẽ ngoan mà.

Hôm ấy, thằng bé mang theo chiếc balo màu xanh lá, bên trong là hộp cơm chị Hải chuẩn bị, vài gói bánh và chai nước lọc. Ai ngờ, đó lại là lần cuối cùng vợ chồng Hải – Hài nhìn thấy con trai mình.

Buổi chiều, cô giáo gọi điện trong hoảng loạn:
– Cháu Sén… không thấy đâu nữa. Chúng tôi tìm quanh rừng rồi, chỉ còn lại chiếc balo của cháu đặt dưới gốc cây.

Điện thoại rơi khỏi tay chị Hải. Anh Hài phóng xe điên cuồng lên huyện, tim đập thình thịch. Trên đoạn đường gập ghềnh, đầu óc anh chỉ hiện lên gương mặt hồn nhiên của con.

Chiếc balo màu xanh nằm đó, lấm lem đất cát. Bên trong, hộp cơm còn nguyên, chai nước vẫn đầy. Không có dấu vết gì thêm.

Cả khu rừng náo loạn. Lực lượng công an, dân quân, hàng trăm người dân cùng xông vào tìm. Tiếng gọi “Sén ơi!” vang vọng cả đêm. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió rít qua tán cây.

Những ngày sau, chị Hải như phát điên. Cứ nghe ở đâu có bóng dáng một đứa trẻ lang thang, chị lao đến, khóc lóc gọi tên con. Nhưng lần nào cũng trở về trong tuyệt vọng.

Mâu thuẫn gia đình bắt đầu từ đó. Bố mẹ chồng trách:
– Tại con dâu không biết giữ con, để nó theo bạn rồi lạc.

Bên nhà ngoại thì đay nghiến:
– Nếu hôm ấy anh chị cương quyết không cho đi, đã chẳng có chuyện này.

Anh Hài ôm đầu, cơn giận dồn nén trút lên vợ:
– Cô chiều nó quá, cái gì cũng cho! Tôi đã nói rừng rú nguy hiểm mà cô không nghe!

Chị Hải gào khóc:
– Anh nghĩ mình không có lỗi chắc? Anh lúc nào cũng bận việc, có bao giờ đưa con đi đâu. Nó khát khao một chuyến đi, tôi chỉ muốn bù đắp cho con thôi!

Những lời oán trách biến căn nhà thành địa ngục. Mỗi bữa cơm, cả hai im lặng, chỉ còn tiếng thở dài của bà nội.

Ròng rã nửa năm, tin tức về Sén vẫn bặt vô âm tín. Cái balo trở thành vật duy nhất còn sót lại. Chị Hải đặt nó trên bàn thờ, ngày ngày thắp hương cầu nguyện. Anh Hài thì lao vào rượu, tránh né ánh mắt vợ.

Rồi một buổi sáng, công an báo tin: một nhóm tiều phu phát hiện hài cốt nhỏ bé trong hốc đá, gần nơi Sén mất tích. Bên cạnh có chiếc dép nhựa màu xanh giống hệt đôi dép chị Hải đã mua cho con.

Chị ngã quỵ, gào khóc đến khản cổ. Anh Hài đứng chết lặng, bàn tay run run ôm di vật.

Đám tang của Sén diễn ra trong mưa. Cả làng trắng khăn, tiếng trống kèn ai oán xé lòng. Chị Hải ôm di ảnh, đôi mắt vô hồn. Anh Hài quỳ gối trước quan tài, đấm ngực đến bật máu:
– Con ơi, bố mẹ có lỗi với con!

Sau đám tang, căn nhà nhỏ như sụp đổ. Chị Hải sống như cái bóng, chẳng thiết ăn uống. Đêm nào cũng mơ thấy con trai chạy về gọi “Mẹ ơi”. Anh Hài lầm lũi, tóc bạc nhanh đến lạ.

Có những lúc, họ ngồi đối diện, im lặng hàng giờ. Không còn lời trách móc, chỉ còn nỗi đau chung quá lớn.

Một tối, chị Hải cất giọng khàn khàn:
– Anh, chúng ta phải sống. Phải sống để thắp hương cho con. Nếu anh gục, em gục, ai thắp cho Sén?

Anh Hài nhìn vợ, lần đầu sau nhiều tháng, nước mắt anh trào ra. Anh gật đầu.

Từ đó, họ chậm rãi hàn gắn. Anh bỏ rượu, chị cố gắng ăn uống. Cả hai đăng ký tham gia nhóm thiện nguyện cứu trợ trẻ em vùng cao – như cách để chuộc lỗi với đứa con đã mất.

Mỗi lần trao quà cho những đứa trẻ nghèo, chị lại nghẹn ngào tưởng tượng ra nụ cười của Sén. Còn anh, trong ánh mắt đã thôi căm phẫn, chỉ còn sự bình thản đau thương.

Bi kịch ấy mãi là vết sẹo không thể xóa. Nhưng trong mất mát, vợ chồng họ học được cách đi tiếp – không còn trách móc nhau, mà cùng nhau sống, để giữ ngọn lửa cho linh hồn bé nhỏ nơi rừng sâu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News