1. Sự bất thường bắt đầu
Tôi lấy chồng được một năm. Chúng tôi sống trong căn chung cư nhỏ ở quận Bình Thạnh.
Chồng tôi – Minh – hiền, ít nói, giàu trách nhiệm. Anh từng có một cuộc hôn nhân trước, và có một bé gái bốn tuổi tên là Bống.
Ngay từ đầu, tôi đã chuẩn bị tinh thần bước vào cuộc sống “mẹ kế – con chồng”, nhưng thật may bé Bống khá dễ thương và thân thiện. Tôi không nề hà chuyện Minh thường xuyên qua nhà vợ cũ để thăm con.
Cho đến khi chuyện đó trở thành mỗi đêm.
— “Con lại ốm,” anh nói.
— “Bống khóc đòi ba,” anh nói.
— “Con sốt cao, anh phải ở lại trông.”
Tôi không nói gì. Ban đầu.
Nhưng đến tuần thứ ba, tôi thấy bất an đến mức… không thể ngủ nổi.
Một người đàn ông có thể thương con đến vậy — điều đó tốt. Nhưng một người đàn ông có gia đình mới mà đêm nào cũng rời nhà lúc 10h tối, trở về 4–5h sáng… liệu có bình thường?
Tôi cố tự nhủ: Đừng đa nghi. Đừng đổ lỗi.
Nhưng trong lòng tôi, một giọng khác vẫn thì thầm:
Hay anh vẫn còn tình cảm với vợ cũ?
2. Quyết định theo dõi
Đêm thứ 23 liên tiếp anh lấy lý do “con sốt”.
Minh thay áo sơ mi, lấy chìa khoá xe.
Tôi nói bâng quơ:
— Em đi với anh nhé?
Minh giật mình, lắc đầu:
— Thôi để em nghỉ. Qua đó cũng chẳng có chỗ cho em ở lại. Anh về sớm.
À. “Không có chỗ cho em.”
Được lắm.
Anh vừa đi, tôi lấy áo khoác, gọi xe ôm công nghệ.
Tôi bảo chú tài xế:
— Chú ơi, chú đi cách cái xe kia khoảng 50–70 mét nhé.
Chú tài xế bật cười:
— Theo dõi chồng hả con?
Tôi im lặng, tim đập mạnh.
Minh dừng xe trước khu nhà cũ của anh và vợ cũ: một căn nhà cấp bốn trong con hẻm nhỏ. Đèn trong nhà vẫn sáng.
Anh bước vào.
Một phút, hai phút, năm phút…
Không có tiếng khóc của trẻ, không có tiếng người bệnh.
Chỉ có… sự yên tĩnh đến lạ lùng.
Tim tôi đập dồn. Tôi tiến lại gần, nép vào tường, nhìn qua khe cửa sổ hé.
Và cảnh tượng hiện ra khiến tôi chết đứng.
3. Cảnh tượng
Trong nhà, trên chiếc giường nhỏ, vợ cũ của Minh — chị Thu — nằm co quắp, ôm bụng, cơ thể run rẩy. Gương mặt chị nhăn nhó, xanh xao đến mức đáng sợ.
Còn Minh…
Anh đang ngồi bên giường, một tay đặt lên trán chị để kiểm tra nhiệt độ, một tay ôm bình nước nóng đặt lên bụng chị.
Anh nói rất khẽ, giọng run run như dỗ dành:
— Ráng lên Thu… cố lên chút nữa… bác sĩ nói chỉ vài hôm nữa là bớt…
Tôi như hóa đá.
Đó không phải là dáng vẻ “chăm con ốm”.
Đó là chăm vợ — chăm một người phụ nữ với sự ân cần mà lẽ ra phải thuộc về tôi.
Một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi quay lưng bỏ chạy khỏi khung cửa sổ, ngồi sụp xuống bên hông nhà. Hơi thở nghẹn lại.
Hoá ra…
Hoá ra… mọi nghi ngờ của tôi đều đúng.
Anh không chỉ quan tâm.
Anh không chỉ trách nhiệm.
Anh… vẫn còn yêu vợ cũ.
Tôi ôm mặt.
Tim tôi như bị ai bóp chặt.
Nước mắt rơi.
4. Đối mặt
Tôi về nhà trước, ngồi chờ.
Khi Minh mở cửa lúc gần 5 giờ sáng, anh giật mình khi thấy đèn vẫn sáng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
— Anh qua đó chăm con hay chăm vợ anh?
Minh sững người.
Không né tránh. Không biện minh.
Anh chỉ thở ra một hơi dài, đau đớn.
— Em theo anh?
— Nếu em không đi, anh định giấu đến bao giờ?
Minh ngồi xuống đối diện tôi.
Giọng anh trầm xuống:
— Thu bị ung thư ruột giai đoạn cuối.
Tôi khựng lại.
— Cách đây hai tháng, cô ấy phát hiện nhưng… giấu. Không muốn phiền anh. Không muốn ảnh hưởng đến gia đình mới của anh.
— Đến khi đau không chịu nổi, cô ấy mới gọi cho anh. Nhưng ngay cả lúc đó… Thu vẫn chỉ nhờ anh chăm Bống.
— Cô ấy không muốn em hiểu lầm. Không muốn anh và em cãi nhau.
Tôi choáng váng.
— Vậy còn…”chăm con ốm”?
— Bống ốm thật. Nhưng chỉ đêm đầu. Những đêm sau… là Thu ốm.
— Thu đau đến mức khó thở. Anh không thể để một người mẹ đơn độc trong căn nhà tối đó.
— Và anh càng không thể để Bống thấy mẹ vật vã đau đớn.
Minh nhìn xuống bàn tay mình, run run:
— Anh sai vì giấu em. Nhưng anh không… ngoại tình. Anh chỉ đang cố giữ cho một đứa trẻ bốn tuổi không bị sang chấn khi chứng kiến mẹ mình chết dần.
Tôi nghẹn lại.
Minh ngước lên, đôi mắt đỏ hoe:
— Thu không còn người thân. Ba mẹ mất sớm. Bà ngoại vừa mất năm ngoái. Cô ấy chỉ có một mình. Và anh không thể để Bống mất cả ba lẫn mẹ cùng lúc, Hạ ơi…
Giọng anh vỡ ra ở chữ mất.
5. Một sự thật lớn hơn
Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi:
— Vậy tại sao anh chăm chị ấy như… như thế?
Minh im lặng rất lâu.
Rồi anh nói:
— Có chuyện này anh chưa bao giờ dám nói với ai. Kể cả Thu.
Tôi nhìn anh.
Anh siết hai tay vào nhau.
— Bống… không phải con ruột của anh.
Tôi sững người.
Tim tôi như ngừng đập.
Minh tiếp lời, giọng nghẹn:
— Thu từng bị cưỡng hiếp khi đi làm ca đêm ở xưởng may.
— Khi mang thai, cô ấy suy sụp đến mức muốn bỏ đứa bé.
— Anh lúc ấy chỉ là hàng xóm, biết chuyện, nên tìm cách giúp cô ấy.
— Rồi tụi anh cưới — không phải vì yêu, mà vì… anh muốn đứa bé có một gia đình tử tế để lớn lên.
Anh nhìn tôi, đôi mắt đầy mệt mỏi:
— Sau này, tụi anh ly hôn vì… không hợp. Không có tình yêu thật sự. Nhưng anh vẫn thương Thu, thương Bống như người thân.
Tôi chống tay xuống ghế.
Mọi giận dữ trong tôi… tan ra như khói.
Cả thế giới như đảo ngược.
Hóa ra đêm nào anh cũng ra đi…
Không phải vì vợ cũ.
Không phải vì tình cũ.
Mà vì một đứa trẻ không ruột rà nhưng anh coi như máu mủ.
Và vì một người phụ nữ đã chịu quá nhiều đau đớn trong đời.
6. Một lựa chọn
Tôi hỏi anh, giọng run run:
— Chị Thu… còn bao lâu?
— Bác sĩ nói… khoảng vài tuần. Có khi chỉ vài ngày.
Tôi ngồi im rất lâu.
Trong đầu, hình ảnh chị Thu nằm co lại, gương mặt xanh xao hiện lên rõ mồn một.
Và rồi… hình ảnh bé Bống, đôi mắt ngây thơ, hai tay ôm gấu bông trước cửa, chờ ba về.
Nước mắt tôi rơi.
Không phải vì ghen.
Mà vì đau.
Tôi chậm rãi nói:
— Đêm nay… cho em đi với anh.
Minh ngẩng đầu lên, mắt mở to:
— Em… chắc chứ?
Tôi gật đầu, dù tim vẫn run rẩy:
— Nếu chị ấy sắp… đi, thì em không muốn chị ấy đi một mình.
— Và Bống… cần ai đó ở bên, khi ba nó đang chăm mẹ.
Minh nhìn tôi thật lâu.
Rồi anh bật khóc.
Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông mạnh mẽ sụp xuống như vậy.
7. Những ngày cuối cùng
Chúng tôi cùng nhau đến nhà chị Thu.
Tôi pha cho chị ly nước ấm.
Tôi xoa lưng cho chị mỗi lúc cơn đau kéo đến.
Tôi đỡ chị dậy để uống thuốc.
Tôi ôm bé Bống khi con khóc vì sợ.
Chị Thu, giữa cơn đau, mấp máy môi:
— Cảm ơn… em.
Tôi nắm tay chị, đáp khẽ:
— Chị không một mình đâu.
Trong những ngày ấy, tôi thấy Minh chăm sóc chị Thu bằng một sự tử tế hiếm có — không phải tình yêu nam nữ, mà là tình người, là lòng biết ơn, là trách nhiệm với quá khứ.
Và cũng chính trong những ngày ấy…
Tôi hiểu rằng tình yêu không phải chỉ là giữ người đàn ông của mình trong nhà.
Mà còn là cùng anh đứng bên những người quan trọng trong cuộc đời anh.
8. Kết
Chị Thu qua đời vào một buổi sáng nhiều nắng.
Không còn đau, không còn run rẩy.
Tôi nắm tay Minh khi anh khóc.
Tôi bế Bống khi con òa lên gọi “Mẹ ơi”.
Sau đám tang, Minh nói với tôi:
— Nếu em không chê… anh muốn đón Bống về ở cùng. Anh không thể để nó lớn lên mồ côi hết cả ba lẫn mẹ.
Tôi nắm tay anh:
— Em không chê.
— Em thương con.
Minh nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
— Em có chắc không? Việc này… rất khó.
Tôi mỉm cười, lần đầu tiên thật nhẹ:
— Con đường nào khó… nhưng đúng… thì mình vẫn phải đi, anh Minh à.
Và như thế, gia đình tôi bắt đầu lại —
Không hoàn hảo.
Không trọn vẹn.
Nhưng đủ tình người để bước tiếp.