×
×

Anh nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng: “Nhà này không có nghĩa vụ nuôi mẹ vợ, em biết rõ mà. Nếu muốn cứu mẹ, em tự xoay sở đi!”

Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi sáng định mệnh ấy. Điện thoại rung, tin nhắn từ em gái nhấp nháy:

“Chị ơi… mẹ nhập viện rồi. Bác sĩ nói cần 120 triệu để phẫu thuật gấp, không thì không qua nổi…”

Tim tôi như lồng lộn. 120 triệu – một con số lớn so với thu nhập hàng tháng của chúng tôi. Nhưng còn mẹ, còn đâu có lựa chọn nào khác. Tôi thở dài, quay sang chồng, hy vọng anh sẽ hiểu.

“Anh… mẹ em… cần tiền gấp để mổ. Anh có thể… hỗ trợ một phần không?” Tôi nói, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh.

Anh nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng:

“Nhà này không có nghĩa vụ nuôi mẹ vợ, em biết rõ mà. Nếu muốn cứu mẹ, em tự xoay sở đi!”

Lời anh như một nhát dao cắt ngang tim tôi. Tôi im lặng, mắt nhoè lệ, nhưng trong lòng quyết tâm: mẹ tôi cần tôi. Tôi nhặt số tiền tiết kiệm, vài đồng từ tiền lương và tiền dự phòng, gom đủ 120 triệu. Không cần ai biết, tôi đưa cho bác sĩ. Mẹ được mổ kịp thời. Tôi thấy mẹ nằm trên giường bệnh, ánh mắt yếu ớt nhưng yên lòng khi nhìn tôi. Một phần hạnh phúc, một phần cô đơn trào dâng.

Nhưng về nhà, không khí vẫn nặng nề. Anh nhìn tôi, giọng lạnh nhạt:

“Vậy là xong. Nhưng tôi nói rồi, nhà này không nuôi mẹ vợ, em hiểu chưa?”

Tôi chỉ im lặng, cắn môi. Lòng đau nhói, nhưng không hối hận. Tôi biết tình mẫu tử không thể tính toán bằng tiền bạc hay nghĩa vụ.

Một tuần sau, định mệnh lại trút xuống mái nhà của chúng tôi. Mẹ chồng tôi đột ngột ngã bệnh. Cả nhà hoảng loạn. Anh loay hoay không biết phải làm sao, đi hỏi bác sĩ, gọi điện khắp nơi… Tôi nhìn anh, lòng vừa xót vừa nhói.

Tôi tự nhủ: “Đây là lúc mình phải đứng ra. Không phải vì anh, mà vì bà – người đã nuôi chồng mình khôn lớn.”

Tôi chạy đi vay mượn thêm tiền, lo thủ tục, sắp xếp bác sĩ, xe cứu thương. Mọi thứ trở nên gấp gáp, áp lực đến nghẹt thở. Anh đứng cạnh, lúng túng, không biết giúp gì ngoài việc bám lấy điện thoại hỏi han.

Đêm ấy, tôi thức trắng, ngồi cạnh giường mẹ chồng, tay nắm tay bà. Ánh đèn bệnh viện mờ nhòe, tiếng monitor bíp bíp đều đều, nhịp tim của bà mong manh như sợi chỉ. Tôi rót từng thìa cháo, giúp bà uống thuốc, lau mồ hôi trên trán bà. Anh đứng nép bên, ánh mắt vừa sợ vừa hối hận, im lặng.

Mẹ chồng nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

“Nếu không có con, mẹ đã không thể qua khỏi… Con chính là con gái mẹ từ kiếp trước.”

Tôi bật khóc, ôm lấy bà. Lòng tôi chợt nhẹ nhõm, nhưng cũng đau đớn. Người chồng đứng đó, cúi gằm mặt. Lời anh hôm nào vang vọng trong đầu: “Nhà này không có nghĩa vụ nuôi mẹ vợ” – giờ anh mới nhận ra, hiếu thảo và tình yêu thương không chỉ thuộc về huyết thống.

Những ngày sau, tôi chăm mẹ chồng từng li từng tí. Tôi thức cả đêm, nấu cháo, chuẩn bị thuốc, lau người, trò chuyện, an ủi bà. Mỗi lần nhìn mẹ chồng cười yếu ớt, tôi đều thấy trong lòng một sự thanh thản lạ thường. Người chồng, từng lạnh lùng, giờ chỉ biết cúi đầu, ngồi im lặng, học cách lắng nghe và quan sát.

Một buổi sáng, mẹ chồng tỉnh lại. Bà nắm chặt tay tôi, nước mắt trào ra:

“Con là món quà lớn nhất mà gia đình này có được. Cảm ơn con vì đã ở bên mẹ lúc mẹ yếu nhất.”

Anh đứng đó, im lặng, đôi mắt đỏ hoe. Tôi không trách anh. Tôi chỉ mỉm cười, thấy rằng bài học về hiếu thảo, tình người, không phải ai cũng học được ngay từ đầu.

Trong lòng tôi, một cảm giác ấm áp trào dâng. Gia đình không chỉ là huyết thống, mà là sự quan tâm, sự hy sinh, và tấm lòng sẵn sàng đứng bên nhau khi cần nhất. Tôi hiểu rằng, dù chuyện gì xảy ra, mình đã sống đúng với trái tim, và đó là điều quan trọng nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News