×
×

Bà nói: — Gia đình nào cũng có lúc bão tố. Quan trọng là sau cơn bão, ai còn nắm tay ai

“Người Được Chọn”

Tôi về làm dâu nhà ấy năm 27 tuổi. Mẹ chồng tôi – bà Lành – là người phụ nữ trầm tĩnh, ít nói, nhưng ánh mắt bà lúc nào cũng hiền như nước. Bà không bao giờ bắt tôi dậy sớm, không kêu tôi phải nấu nướng, chỉ bảo:

— Con với thằng Khang cố mà thương nhau. Vợ chồng mà không biết nhường, dễ xa lắm.

Tôi tin bà. Tin cả Khang – chồng tôi.

Cho đến khi mọi thứ đổ sập.


1. Tin nhắn lạ

Một buổi tối, khi tôi đang phơi đồ sau hiên, điện thoại của Khang rung trên bàn khách.

Một số lạ:
“Anh ơi, thai 12 tuần rồi.”

Tay tôi run lên.
Một câu tin nhắn mà có thể giết người.

Khang từ trên lầu bước xuống thấy mặt tôi tái mét, anh liếc qua màn hình rồi im bặt.

Tôi hỏi:

— Cô ấy là ai?

Khang ngồi xuống ghế như người bị hút hết sức sống:

— Anh xin lỗi…

Tôi không nhớ mình đã phản ứng thế nào. Chỉ nhớ mẹ chồng từ trong bếp chạy ra, ôm lấy tôi khi tôi gần ngã.

Khang cúi gằm, còn tôi chỉ biết khóc mà không thành tiếng.


2. Lời nói khiến tôi tê người

Tối hôm đó, mẹ chồng gõ cửa phòng tôi.

Tôi đang thu dọn đồ, tay run lẩy bẩy.

Bà ngồi xuống giường, nhẹ giọng:

— Mẹ biết rồi. Con dừng tay lại đi.

Tôi quay sang, mắt sưng đỏ:

— Mẹ không cần khuyên con tha thứ đâu ạ. Con… con chịu không nổi.

Bà nhìn tôi rất lâu.
Rồi bà nói câu khiến tôi chết lặng:

— Con đón nhân tình của thằng Khang về đây. Đưa nó về… để mẹ chăm.

Tôi sững sờ.
Tôi tưởng tai mình bị lỗi.

— Mẹ… mẹ nói gì ạ?

Bà thở dài, giọng rất đỗi bình thản:

— Con đưa nó về. Để mẹ lo cho.

Ngược lại với vẻ trầm ổn của bà, trái tim tôi vỡ vụn như thủy tinh rơi xuống nền gạch.

Hóa ra… bà đứng về phía cô gái đó?


3. Tôi rời khỏi nhà

Không nói thêm lời nào, tôi thu hết hành lý rồi bước ra cửa.

Khang chạy theo:

— Em đừng đi! Mẹ không có ý đó đâu!

Tôi chỉ nói một câu:

— Gia đình anh muốn bảo vệ ai, tự quyết đi.

Tôi về nhà mẹ ruột, nằm lì trong phòng ba ngày, người rỗng không như mất hồn.


4. Một cuộc gặp bất ngờ

Ngày thứ tư, mẹ chồng tìm tôi.

Bà mang theo túi trái cây, nắm tay tôi:

— Con gầy quá rồi.

Tôi lạnh lùng:

— Mẹ đến để đón cô ấy về nhà chưa?

Bà thở dài:

— Con nghĩ mẹ nói câu đó thật lòng sao?

Tôi ngẩng đầu.

— Mẹ bảo con đưa nhân tình về nhà mà.

Bà nhìn thẳng vào mắt tôi:

— Mẹ bảo đưa nó về… vì mẹ muốn nhìn tận mặt nó. Muốn biết nó là loại người nào. Muốn bảo vệ con.

Tôi chết lặng.

Bà tiếp tục:

— Mẹ từng là người bị chồng phản bội, con ạ. Khi mẹ mang thai thằng Khang, bố nó theo người đàn bà khác. Người đó cũng mang bầu. Mẹ đã từng yếu đuối đến mức chấp nhận họ, để rồi tự đẩy mình vào đau khổ. Mẹ không muốn con giống mẹ.

Tôi nhìn bà không chớp mắt.

Bà nói khẽ:

— Mẹ bảo đưa nó về… là để mẹ còn xử lý được. Không phải để bênh nó.


5. Sự thật đằng sau cái thai

Một tuần sau, mẹ chồng gọi tôi đến nhà.

Khang cũng có mặt, mặt mũi hốc hác như người mất ngủ cả tuần.

Bà đặt trước mặt tôi một xấp giấy tờ:

— Kết quả xét nghiệm ADN trước sinh. Đứa trẻ… không phải con Khang.

Cả căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Tôi quay sang nhìn Khang. Anh run lẩy bẩy:

— Con… con bị cô ta lừa?

Bà Lành gật đầu:

— Con bé đó còn quen hai người khác. Nó nói thẳng với mẹ: nó muốn bám vào gia đình mình để “đổi đời”. Mẹ đưa nó về để làm xét nghiệm, để nó không chạy trốn.

Tôi lắp bắp:

— Vậy… mẹ đã biết từ đầu?

— Mẹ nghi. Vì thằng Khang dại nhưng không ngốc đến mức làm chuyện đó mà không phòng bị. Mẹ chỉ cần con đưa nó về, mẹ mới có cớ giữ nó lại.

Tôi nhìn bà, đôi mắt bỗng nhòe đi.

Mẹ chồng tôi – người phụ nữ nhỏ bé ấy – đã âm thầm đứng giữa bão, hứng trọn mọi thị phi, chỉ để bảo vệ tôi.


6. Kẻ thứ ba khóc lóc

Cô nhân tình bị đưa tới nhà tôi ngày hôm sau. Không còn vẻ sắc sảo như trong tin nhắn, cô ta run rẩy, cầu xin:

— Cháu chỉ muốn có tiền… cháu cần tiền lắm…

Mẹ tôi nhìn cô ấy, không hằn học, chỉ nói:

— Người có lỗi thì phải chịu trách nhiệm. Cháu còn trẻ, đừng phá đời mình vì vài đồng.

Tôi bỗng thấy thương hại.
Con bé hơn tôi vài tuổi, chắc cũng chẳng ai dạy dỗ nó tử tế.

Khang thì nghẹn ngào:

— Anh sai rồi. Anh ngu quá…


7. Quyết định của tôi

Ba ngày sau, mẹ chồng nắm tay tôi:

— Về nhà đi con. Mẹ luôn mong con là con dâu của mẹ.

Tôi nhìn bà – người phụ nữ không phải sinh tôi nhưng lại bảo vệ tôi hơn bất kỳ ai.

Tôi nói khẽ:

— Con về… nhưng con cần thời gian với Khang. Con người ai cũng sai, nhưng phải biết sửa.

Khang cúi đầu:

— Anh sẽ đợi. Bao lâu anh cũng đợi.


8. Ba tháng sau

Khang thay đổi thật.

Không còn điện thoại úp mặt, không còn tăng ca mờ ám, không còn hở chút là nóng nảy.

Anh đăng ký lớp học tiền sản với tôi dù… tôi chưa mang bầu. Anh bảo:

— Anh muốn học trước, kẻo sau này lúng túng.

Tôi bật cười.

Mẹ chồng ngồi bên, nhìn chúng tôi như người cuối cùng cũng thở được một hơi dài.

Bà nói:

— Gia đình nào cũng có lúc bão tố. Quan trọng là sau cơn bão, ai còn nắm tay ai.

Tôi nhìn bà thật lâu.

Có những người ta không sinh ra, nhưng lại chọn mình.
Như mẹ chồng tôi.

Có những đứa trẻ không được sinh ra để làm vũ khí, mà để nhắc người lớn: phải sống cho tử tế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News