×
×

Bác gái chủ nhà – người cho tôi thuê với giá 500 ngàn – nhìn hộp gỗ, bỗng đứng sững, mặt trắng bệch. Bác ngồi xuống ghế gỗ, nắm lấy tay tôi, giọng run: – Con… đào lên từ chậu hoa sau nhà à?

1. – Phòng trọ 500 ngàn

Tôi vừa tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc, trong túi chỉ còn đủ tiền ăn tạm một tháng. Nhà ở tỉnh xa, nên ở Sài Gòn tôi phải tìm nơi trọ thật rẻ.

Cuối cùng, tôi tìm được một căn nhà cũ nằm trong con hẻm sâu, giá 500 ngàn/tháng, nghe còn rẻ hơn kí túc xá.

Căn trọ ẩm thấp, trần gỗ mục, góc tường mốc. Mùi ẩm lâu ngày bám vào không khí, nhưng chủ nhà – một bác gái ngoài sáu mươi, hiền lành – cam đoan:

– Chỗ này trống lâu rồi, nên bụi bặm. Con chịu khó dọn tí là ở ngon. Khu này yên tĩnh lắm.

Yên tĩnh là được, tôi nghĩ thầm. Chỉ cần ngủ được, có chỗ để đặt balo, cắm laptop, thế là đủ.

Tôi trả tiền, dọn vào ngay chiều hôm ấy.

Căn trọ qua bàn tay tôi dọn dẹp thì cũng tạm sạch. Khu vực sau nhà có một khoảnh sân nhỏ, cây cối um tùm. Có đúng một chậu hoa sứ cũ để ở góc, thân cong queo, lá rụng gần hết, đất khô như chưa được tưới nước nhiều tháng.

Tôi không để tâm nhiều.

Đêm đầu tiên, tôi mới hiểu tại sao nó rẻ như vậy…


2. – Âm thanh sau nhà

Tầm 1 giờ sáng, khi tôi đang chìm vào giấc ngủ thì nghe tiếng lạch cạch từ phía sau nhà.

Tôi bật dậy, tim đập thình thịch.

Tiếng gió thổi hay tiếng ai?

Lạch… cạch…

Tiếng vật gì đó chạm vào cửa sau. Lúc đó, tôi nghĩ chắc mèo hoặc chuột.

Kệ, tôi ngủ tiếp.

Đến gần 3 giờ sáng, lại tiếng lạch cạch. Lần này kèm theo tiếng… thở dài.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Nhưng tôi tự trấn an: “Chắc nhà cũ, tiếng gió lọt vào khe tường thôi.”

Tôi không muốn trở thành người yếu bóng vía, nhất là khi… hết tiền chuyển trọ.

Sáng hôm sau, tôi quyết định kiểm tra khu vực sau nhà. Có thể cửa bị long bản lề, hoặc chốt lỏng.

Ra đến nơi, tôi thấy… không có gì bất thường.

Chỉ có cái chậu hoa cũ – đêm hôm qua trông bình thường – giờ lại hơi nghiêng, như ai vừa động vào.

Gặp chuyện lạ, tôi vốn tính tò mò. Tôi cúi xuống chỉnh lại.

Nhưng vừa chạm vào thì chậu hoa vỡ tan.

Đất trong chậu tràn ra nền. Tôi cắn môi vì sợ phải đền chậu cho chủ trọ.

Tôi định gom đất lại thì bỗng thấy trong lớp đất khô, có một vật màu nâu cũ, hơi dài, nhẵn.

Tôi tưởng là khúc rễ cây.

Nhưng không.

Khi tôi nhặt lên, ánh sáng chiếu vào làm tôi suýt đánh rơi.

Là… một chiếc hộp gỗ khắc hoa văn cổ.

Tôi đứng tim.

Ai lại chôn một cái hộp dưới chậu hoa… trong một căn trọ 500 ngàn?


3. – Chiếc hộp

Hộp gỗ khóa kín bằng then đồng đã hoen. Tôi cạy nhẹ một góc. Chốt bật ra với tiếng tách nghe đến rợn người.

Bên trong, không phải vàng bạc hay tiền bạc như tưởng tượng.

Mà là:

  1. Một quyển nhật ký nhỏ, bìa da đã sờn.

  2. Một tấm ảnh đen trắng của một cô gái trẻ, mặc áo dài trắng, đứng trước chính căn nhà trọ này.

  3. Một mảnh tóc dài buộc bằng sợi chỉ đỏ.

Tôi thấy da gà nổi hết lên.

Hộp gỗ chôn dưới chậu hoa. Có tóc. Có ảnh. Có nhật ký…

Tất cả giống như một thứ… di vật bị chôn giấu.

Tôi mở nhật ký ra.

Trang đầu ghi:

“Nhật ký của H., 1994.”

Tôi nuốt nước bọt. Căn nhà này tồn tại từ những năm đó?

Tôi lật vài trang tiếp.

Nét chữ mềm, gọn, thơm mùi giấy cũ.

“Ngày 12/4:
Người ta nói khu trọ này không lành. Nhưng tôi cần chỗ ở giá rẻ để theo đuổi ước mơ học đại học…”

Trang khác:

“Ngày 3/6:
Mỗi đêm đều có tiếng gõ cửa sau. Nhưng tôi mở ra thì chẳng thấy ai. Hay là… tôi tưởng tượng?”

Tôi rùng mình.

Tiếng động y hệt những gì tôi nghe đêm qua.

Tôi đọc tiếp.

“Ngày 15/6:
Hôm nay tôi dọn chậu hoa sau nhà. Hình như dưới đó có cái gì bị chôn rất sâu. Nhưng tôi sợ. Tôi sẽ đào lên khi tôi đủ can đảm.”

Tim tôi thắt lại.

Cô gái năm 1994 cũng nghe tiếng lạch cạch, cũng nghi có thứ bị giấu dưới chậu hoa.

“Ngày 17/6:
Tôi bị ai đó theo dõi. Mỗi lần đi học về, tôi đều cảm giác có ai đứng phía sau. Tôi đã kể với chủ nhà nhưng bác ấy nói tôi nghĩ nhiều.”

Trang cuối cùng… chỉ viết đúng một dòng:

“Nếu ai đó tìm thấy cuốn nhật ký này… xin hãy giúp tôi mở sự thật.”

Bên dưới không có chữ ký. Chỉ là vết loang tròn như nước mắt.

Tôi thấy đôi tay mình lạnh toát.

Nhật ký của cô gái cách đây gần 30 năm.

Tiếng động y hệt.

Chậu hoa đặt đúng vị trí đó.

Cô ấy đã muốn đào lên nhưng… không kịp?

Một câu hỏi khác xuất hiện:

Cô ấy đâu rồi?

Và vì sao chiếc hộp lại bị chôn lại?


4. – Chủ trọ

Tôi đem chiếc hộp lên cho chủ trọ xem.

Bác gái chủ nhà – người cho tôi thuê với giá 500 ngàn – nhìn hộp gỗ, bỗng đứng sững, mặt trắng bệch.

Bác ngồi xuống ghế gỗ, nắm lấy tay tôi, giọng run:

– Con… đào lên từ chậu hoa sau nhà à?

– Dạ… con vô tình làm vỡ chậu.

Bác thở dài, nhìn ra khoảng sân sau như đang đối mặt với quá khứ.

– Bao nhiêu năm rồi… tôi tưởng không ai tìm thấy nữa…

Tim tôi đập mạnh:

– Bác… biết chiếc hộp này?

Bác nhắm mắt vài giây, rồi chậm rãi kể:

“Cách đây gần ba mươi năm, đúng có một cô gái tên H. thuê phòng này. Cỡ tuổi bằng con bây giờ. Nó hiền lắm, ngoan lắm. Nhưng rồi… nó mất tích.”

Tôi sững người:

– Mất tích…?

– Ừ. Tôi là người cuối cùng nhìn thấy nó. Hôm đó trời mưa. Nó nói nó nghe tiếng động đêm nào cũng giống nhau. Tôi bảo chắc mèo chuột, đừng sợ. Tối đó nó về phòng. Sáng hôm sau… cửa mở toang. Không còn ai bên trong.

Tôi lạnh sống lưng.

– Vậy còn chiếc hộp?

Bác nhìn tôi rất lâu.

– Hộp đó… của nó. Sau khi công an đến kiểm tra, họ không thấy gì manh mối. Nhưng vài ngày sau, tôi phát hiện cái chậu hoa bị xới lên. Như có ai đó chôn cái gì. Tôi… tôi sợ chuyện không lành, nên cũng không đào sâu.

– Rồi bác để yên đến giờ?

– Ừ. Tội nghiệp con bé đó. Không ai tìm thấy nó nữa.

Bác đứng dậy, tấm lưng hơi run:

– Con… có nghe tiếng gì đêm qua không?

Tôi nghẹn họng.

– Dạ… có.

Bác im lặng rất lâu.

Rồi bác nói một câu khiến tim tôi lạnh buốt:

– Mấy người từng thuê phòng này… đêm nào cũng nghe thấy.


5. – Đêm thứ hai

Tối hôm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi trước hộp gỗ, trước cuốn nhật ký của H.

Đồng hồ chỉ 1 giờ 58 phút.

Tôi tắt đèn.

2 giờ 10.

Gió thổi. Cánh cửa sau khẽ rung.

2 giờ 42.

Tôi nghe tiếng bước chân kéo lê.

3 giờ đúng.

Lạch… cạch…

Âm thanh quen thuộc. Lần này đến rõ hơn.

Lạch… cạch… cạch…

Tôi run lên, nhưng vẫn lấy hết can đảm, cầm đèn pin, bước ra sau nhà.

Tôi mở cửa.

Gió lùa qua, lạnh buốt.

Không thấy ai.

Chỉ thấy… cái chậu hoa bị vỡ hôm qua, đất văng tung tóe.

Và giữa đống đất ấy… có một vật lấp ló.

Tôi cúi xuống.

Kéo đất ra.

Đó là…

một chiếc vòng tay bằng bạc – loại của những năm 90 – khắc chữ nhỏ bên trong:

“H. – 1993”

Tôi suýt đánh rơi nó.

Ngay khi tôi nhặt lên, tiếng thở dài vang lên ngay sau lưng.

Rõ ràng. Không nhầm.

Tôi quay lại.

Đèn pin chao đảo.

Không có ai.

Nhưng có mùi hương thoang thoảng… như hương của người con gái dùng nước hoa phấn hoa ngày xưa.

Tôi đứng như trời trồng.

Rồi một giọng nói rất nhỏ… hệt hơi gió, ngay trước tai tôi:

“Cảm ơn…”

Tim tôi như ngưng một nhịp.

Giọng nói tan vào gió.

Cả khoảng sân lại rơi vào tĩnh lặng.

Tôi hiểu.

Cô ấy… không mất tích.

Cô ấy… bị giữ lại nơi này.

Và gần ba mươi năm qua, cô ấy chờ ai đó đào lên những thứ bị chôn giấu, để kể nốt câu chuyện dang dở của mình.


6. – Sự thật sau cùng

Hôm sau, tôi mang nhật ký và chiếc vòng đến báo công an.

Lật lại hồ sơ cũ, họ phát hiện thời điểm cô H. mất tích có một vụ án khác liên quan đến một gã đàn ông hay lảng vảng quanh khu trọ.

Hồ sơ năm ấy bị bỏ dở vì không đủ bằng chứng.

Nhưng nhờ những thứ tôi tìm được, vụ án được khơi lại.

Vài tuần sau, họ bắt được gã đàn ông – đã già – sống ở tỉnh lân cận. Hắn từng theo dõi H., từng vào phòng cô đêm cô mất tích.

Những gì còn lại trong hộp gỗ – ảnh, tóc, nhật ký – đều là di vật của cô gái đáng thương.

Bác chủ trọ khi biết tin, ngồi bệt xuống sàn mà khóc.

Tôi cũng khóc.

Không hiểu sao, tôi thấy như mình đã dọn đến đây… để hoàn thành điều cô gái H. còn dang dở.


7. – Một lời tạm biệt

Đêm cuối cùng ở căn trọ trước khi chuyển sang nơi mới, tôi đặt lại chiếc chậu hoa (đã mua chậu mới) vào góc sân sau. Tôi cắm một nhành hoa trắng lên đó.

Gió thổi nhẹ, không còn tiếng lạch cạch nữa.

Trước khi bước vào nhà, tôi nghe một âm thanh mơ hồ, như tiếng ai đó thì thầm:

“Cảm ơn vì đã tìm thấy tôi.”

Tôi mỉm cười, thắp một nén nhang nhỏ.

Căn trọ 500 ngàn… có lẽ không bình yên như tôi tưởng.

Nhưng nhờ nó, tôi học được rằng:

Có những bí mật không phải để dọa người sống –
Mà để cầu cứu người sống.

Và đôi khi… đúng người sẽ đến đúng lúc, dù họ chỉ định thuê trọ giá rẻ mà thôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News