Tôi tên Mai, hai mươi chín tuổi, nhân viên thiết kế tự do. Tôi quen Hưng – chàng trai hơn tôi ba tuổi, hiền lành, điềm đạm, làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty điện lạnh. Hai đứa yêu nhau được hơn một năm thì anh cầu hôn. Mối tình không quá lãng mạn nhưng bền, đủ khiến tôi tin rằng mình có thể nương tựa cả đời.
Đám cưới dự định tổ chức vào cuối tháng sau. Hai bên gia đình đều vui, đặc biệt mẹ anh – bác Lệ – lúc nào cũng niềm nở, săn sóc tôi như con gái. Bác hay gọi điện hỏi tôi thích ăn gì, thậm chí còn đan cho tôi chiếc khăn len dù trời Sài Gòn chẳng bao giờ lạnh đến mức phải quấn.

Một ngày cuối tuần, bác rủ tôi đi mua vàng cưới.
Tôi ngạc nhiên:
— Dạ… chuyện này để con và anh Hưng lo mà bác?
Bác Lệ xua tay:
— Trời, con là con dâu bác, bác lo được gì thì lo. Với lại, lễ cưới nhiều thứ mệt, mua vàng sớm cho khỏi quên.
Tôi mỉm cười, cảm thấy mình thật may mắn. Người ta vẫn bảo mẹ chồng nàng dâu hay khó hòa hợp, còn tôi thì được ưu ái đến mức đôi khi còn thấy… áy náy.
Tiệm vàng nằm ngay mặt tiền đường Quang Trung, sáng choang ánh đèn. Vừa bước vào, cô bán hàng đã niềm nở ra đón. Bác Lệ kéo tôi lại quầy nhẫn đôi vàng 18K, loại hay dùng làm của hồi môn.
— Con thích kiểu nào?
Tôi nhìn quanh, chọn một chiếc vàng trơn, đơn giản mà thanh lịch:
— Dạ, con nghĩ kiểu này ổn…
Bác Lệ cầm chiếc nhẫn lên, xoay xoay. Bỗng bà cười nhạt:
— Loại này à? Ừ… vừa tay cái… con bé kia phết.
Tôi giật thót.
“Con bé kia”? Ai?
Tôi quay sang, cố giữ giọng tự nhiên:
— Bác nói ai ạ?
Bà như sực tỉnh, cười gượng:
— À… bác nói vu vơ thôi. Tính bác vậy, đừng để ý.
Nhưng ánh mắt bà chợt trốn tránh. Móng tay bà gõ nhẹ lên mặt kính, hơi run.
Tôi bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
Cảm giác ấy càng rõ khi bà nói với cô bán hàng:
— Cho bác xem lại cặp nhẫn mã 715. Hôm trước… bác coi rồi mà chưa mua.
Cô bán hàng liền gật đầu:
— Dạ đúng rồi, lần trước bác đi cùng… — cô thoáng khựng lại, nhìn tôi rồi cười trừ — … cùng người thân.
Trái tim tôi nhói một cái.
Hôm trước? Cùng người thân? Không phải tôi. Nhưng mẹ chồng tương lai đi chọn nhẫn cưới cùng ai?
Tôi im lặng quan sát.
Cô bán hàng mang ra một hộp nhung. Bác Lệ mở nắp, ánh vàng hắt lên gương mặt bà. Đó là đúng mẫu nhẫn tôi vừa chọn.
— Thấy chưa, bác nói rồi, kiểu này đẹp mà — bà nói, nhưng giọng lạc đi — Chỉ tiếc… không còn vừa nữa.
Vừa? Không còn vừa?
Tôi hỏi thẳng:
— Bác định mua cặp nhẫn này… cho ai ạ?
Bà sững người, rồi chậm rãi đặt hộp nhẫn xuống:
— Cho con với thằng Hưng chứ cho ai…
Cô bán hàng bối rối. Tôi thì cảm thấy hai tai nóng bừng. Một cảm giác mơ hồ nhưng đáng sợ len vào ngực.
Tôi nuốt nước bọt, cố nói nhẹ:
— Nhưng… cô bán hàng bảo bác đã xem rồi mà…
Bác Lệ mím môi. Vài giây im lặng nặng nề trôi qua.
Rồi bà quay sang tôi, giọng đều đều:
— Mai này… có những chuyện con đừng tò mò quá. Sắp là vợ, phải biết giữ nhà, giữ chồng.
Câu nói ấy làm lòng tôi lạnh toát.
Tại sao chuyện xem nhẫn cưới lại cần “giữ chồng”? Và người mà mẹ chồng đem đi mua nhẫn trước tôi là ai?
Tôi ra khỏi tiệm vàng với tâm trạng nặng trĩu. Suốt đoạn đường về, bác Lệ nói những chuyện không đầu không cuối, còn tôi chỉ gật lấy lệ.
Ngay buổi tối, tôi quyết định hỏi Hưng.
Anh đến phòng trọ tôi, vừa bước vào đã ôm lấy tôi:
— Mặt em sao nhìn buồn vậy?
Tôi kể lại toàn bộ chuyện ở tiệm vàng, không thêm bớt một câu.
Hưng nghe xong, mặt anh chuyển sắc. Anh vò đầu:
— Má anh kỳ lắm, hay nói lung tung. Chuyện xem nhẫn chắc má đi coi trước cho em thôi…
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
— Nhưng cô bán hàng nói rõ ràng là bác đi cùng người thân khác. Người đó là ai?
Hưng tránh ánh mắt, lảng sang chuyện khác:
— Em khó chịu thì để anh nói lại với má…
Tôi siết tay:
— Em chỉ muốn biết sự thật thôi. Có gì mà không nói được với em?
Hưng im lặng một lúc rất lâu rồi đáp:
— Người đó… là dì Hai.
— Dì Hai?
— Ừ… dì ruột anh. Bà thích đeo vàng, kêu má dẫn đi coi mẫu. Có vậy thôi.
Lời giải thích quá gượng gạo.
Dì Hai sống tận Bình Phước, làm sao lặn lội xuống Sài Gòn chỉ để xem nhẫn cưới?
Nhưng tôi không muốn tranh cãi thêm. Tôi bảo:
— Vậy khi cưới xong, em muốn dọn ở riêng một thời gian. Em nghĩ cần sự riêng tư.
Hưng cau mặt:
— Ở riêng? Nhà anh rộng, má cũng dễ chịu mà. Với lại… cưới về ở riêng coi kỳ lắm.
Tôi cảm thấy có gì đó vỡ ra trong lòng.
Anh không hỏi vì sao, không quan tâm cảm giác của tôi, chỉ lo “kỳ”.
Tối đó, tôi mất ngủ. Và tôi quyết định phải tự tìm câu trả lời.
Hôm sau, tôi xin nghỉ làm, đến lại tiệm vàng cũ. Cô bán hàng hôm trước vẫn đứng ở quầy.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
— Chị ơi… hôm qua em đi với mẹ bạn trai, chị có thấy em chưa rõ một số chuyện… cho em hỏi thêm được không?
Cô nhìn tôi, có vẻ ngại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
— Dạ… chị nói đi ạ.
— Hôm trước bác ấy đi cùng ai?
Cô do dự vài giây rồi thở dài:
— Thật ra… bác ấy đi cùng một cô gái trẻ, trạc tuổi chị. Hai người coi đúng cặp nhẫn đó… cô gái đeo thử, vừa khít luôn.
Tôi đứng lặng.
Cô tiếp:
— Em còn tưởng hôm qua chị với cô đó… là cạnh tranh nhau gì ấy… chứ nhìn hai người… giống kiểu hai cô dâu khác nhau…
Tôi cảm giác chân mình mềm nhũn.
Cô gái trẻ. Đeo thử chiếc nhẫn cưới. Cùng mẹ chồng tương lai của tôi.
Ai?
Và tại sao?
Tôi về phòng mà tay vẫn run. Tôi gọi cho Hưng, yêu cầu gặp ngay.
Khi anh đến, tôi nói thẳng:
— Em biết người hôm đó là phụ nữ trẻ. Không phải dì Hai. Anh giải thích đi.
Hưng mở to mắt, sững vài giây rồi ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệch.
— Ai nói với em?
— Người trong tiệm vàng.
Anh ú ớ:
— Mai… chuyện này… thiệt ra… không phải như em nghĩ…
Tôi nhìn anh, lòng vừa đau vừa chờ đợi.
Hưng lấy hơi dài:
— Người đó là… người yêu cũ của anh.
Tôi cảm giác như ai đâm vào tim mình.
Anh nói nhanh:
— Nhưng tụi anh chia tay lâu rồi. Cô ấy… cô ấy đột nhiên gặp má anh, nói muốn trả lại cái nhẫn ngày xưa anh tặng. Má dẫn đi coi lại giá. Chỉ vậy thôi.
Tôi bật cười:
— Nhẫn tình yêu cũng phải dẫn đi tiệm vàng cưới để “coi lại giá” sao anh?
Hưng cứng họng.
Nhìn anh lúng túng, tránh né, tôi chợt hiểu:
Anh đang nói dối.
Buổi tối hôm đó, mẹ tôi gọi lên, hỏi sao mặt mũi tôi hốc hác. Tôi kể sơ qua chuyện, bà chỉ thở dài:
— Con gái… nói thiệt, mẹ thấy thằng Hưng với nhà nó hơi lạ. Nếu trong chuyện nhỏ họ đã không trung thực, cưới về con khổ đó.
Tôi nằm nhìn trần nhà rất lâu. Đến gần khuya, tôi nhắn Hưng:
“Em cần thời gian suy nghĩ.”
Anh gọi lại ngay, giọng đầy lo lắng:
— Mai, đừng làm quá lên vậy. Chuyện nhỏ xíu. Cưới tới nơi rồi.
Tôi đáp:
— Em muốn anh nói thật. Lần cuối.
Cuối dây, anh im lặng vài giây… rồi tắt máy.
Tôi khóc.
Nhưng nỗi đau ấy chưa đáng gì so với điều xảy ra ngày hôm sau.
Khoảng 9 giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Nếu muốn biết người đeo chiếc nhẫn hôm đó là ai, chiều 3 giờ ra quán cà phê Cây Sứ. Tôi cho chị biết sự thật.”
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi suy nghĩ vài phút rồi quyết định đi.
Quán cà phê nằm trong con hẻm nhỏ. Tôi chọn bàn kín đáo. Đúng giờ, một cô gái bước vào.
Cô khoảng 24–25 tuổi, nước da trắng, mái tóc uốn nhẹ, dáng vẻ nhẹ nhàng. Cô nhìn quanh rồi tiến đến bàn tôi:
— Chị là Mai phải không?
Tôi gật.
Cô kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt buồn buồn:
— Em là Nga… người yêu cũ của anh Hưng… và… là người đi cùng mẹ anh ấy hôm trước.
Tôi nắm chặt ly nước.
— Em nói đi.
Nga hít sâu:
— Em và anh Hưng yêu nhau ba năm. Chia tay vì em phát hiện mình bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ bảo cần mổ nhưng tỉ lệ rủi ro cao. Em sợ ảnh lo, sợ ảnh đau nên chủ động rời xa.
Giọng cô run:
— Nhưng… tụi em chưa bao giờ dứt hẳn. Má ảnh thương em lắm, coi em như con ruột. Ngày biết ảnh sắp cưới chị, má buồn dữ lắm… còn em thì…
Tôi nhắm mắt, tim quặn lại.
Nga nói tiếp:
— Em không muốn chen vào. Nhưng hôm đó má rủ em đi xem nhẫn cưới… má nói…
“Biết đâu chừng con mổ xong khỏe lại… Hưng nó sẽ quay về với con. Mấy chuyện hôn nhân chưa chắc đâu con.”
Tôi đơ người.
Má chồng tương lai… đưa người yêu cũ của con trai đi xem nhẫn cưới, chỉ vì hy vọng con trai bỏ tôi quay lại?
Nga cắn môi:
— Em không muốn. Nhưng má năn nỉ quá… em theo. Em biết làm vậy là sai. Em xin lỗi chị.
Tôi lặng người vài phút. Không phải vì ghen hay tức… mà vì cảm giác bị phản bội hoàn toàn.
— Hưng… biết chuyện này không? — tôi hỏi.
Nga khẽ lắc đầu:
— Ảnh không biết. Ảnh chỉ biết em gặp má để chào tạm biệt. Ảnh nghĩ hai đứa chấm dứt rồi. Thật ra… em với má giấu ảnh.
Tôi nghẹn họng:
— Vậy tại sao em kể cho chị?
Nga nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng:
— Vì tối qua em bị ngất, đi khám lại… bác sĩ nói em không đủ sức mổ nữa. Em không còn hy vọng gì với anh Hưng. Em không muốn chị cưới mà không biết sự thật.
Tôi run rẩy:
— Nếu em còn cơ hội… em có giành anh ấy không?
Nga cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
— Em… có.
Tôi thấy đau nhưng cũng tội nghiệp. Cô ấy không sai. Người sai… là Hưng và mẹ anh.
Tôi đứng lên, nhẹ nhàng:
— Cảm ơn em.
Nga nắm tay tôi:
— Chị… đừng giận ảnh. Ảnh không hề biết gì đâu.
Tôi gật.
Nhưng ngay lúc đó… tôi biết hôn nhân này phải kết thúc.
Tối hôm đó, tôi hẹn Hưng đến quán trà sữa chúng tôi hay ngồi.
Anh tới rất nhanh, vẻ mặt mừng rỡ:
— Em chịu gặp anh rồi! Anh lo muốn chết.
Tôi đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn. Bên trong là nhẫn đính hôn.
Hưng biến sắc:
— Em… em làm gì vậy?
Tôi nhìn thẳng vào anh:
— Hưng, hôm đó người đi với má anh không phải dì Hai. Không phải vô tình. Em biết hết rồi.
Mặt anh trắng bệch.
Tôi tiếp:
— Em không trách chuyện anh từng có người yêu cũ. Em chỉ trách… anh đã không dám nói thật. Và mẹ anh… chưa bao giờ chấp nhận em.
Hưng ấp úng:
— Má anh thương em… chỉ là…
— Là hy vọng em bỏ anh để anh quay về với người cũ. Đúng không?
Anh cúi mặt. Im lặng. Không phản bác.
Tôi cười buồn:
— Nếu anh thật sự muốn cưới em… anh đã nói mẹ mình tôn trọng em. Nhưng anh im lặng. Có nghĩa là anh cũng không chắc.
Hưng giữ tay tôi:
— Mai, anh yêu em. Đừng vì chuyện này mà…
Tôi rút tay lại:
— Yêu mà không bảo vệ được người mình yêu… thì gọi là gì?
Anh há miệng nhưng không nói được câu nào.
Tôi đẩy chiếc hộp về phía anh:
— Em hủy hôn.
Hưng thẫn thờ, môi run run:
— Mai… đừng.
Tôi đứng dậy. Trước khi rời đi, tôi nói một câu:
— Khi cưới, người ta trao nhẫn để hứa rằng sẽ không tay trong tay với ai khác. Nhưng anh… ngay cả khi chưa cưới… chiếc nhẫn ấy đã có người đeo thử trước rồi.
Tôi quay lưng. Không khóc. Chỉ thấy lòng nhẹ như vừa trút được tảng đá.
Một tuần sau, tôi chuyển nhà về sống với mẹ. Hưng có gọi, có nhắn, nhưng tôi không trả lời. Không phải vì căm ghét. Mà vì tôi biết… nếu tiếp tục, người khổ sẽ là tôi.
Tình yêu có thể tha thứ. Nhưng hôn nhân cần sự thật. Và tôi chọn rời đi, trước khi mình trở thành người thừa trong cuộc đời ai đó.
Thỉnh thoảng, tôi nhớ lại hình ảnh chiếc nhẫn vàng sáng lấp lánh trong tiệm hôm đó.
Một chiếc nhẫn đẹp.
Nhưng không vừa tay tôi.
Và may mắn thay—tôi đã không cố đeo nó cho bằng được.