×
×

Bạn bè tôi nghe chuyện, ai cũng xuýt xoa: “Đúng là số hưởng, có bà mẹ chồng tâm lý thế thì sống như bà hoàng.

MẸ CHỒNG CHO TÔI 10 TRIỆU/THÁNG TIÊU VẶT – VỀ NGOẠI MỚI BIẾT SỰ THẬT KHIẾN TÔI ĐỨNG HÌNH

1. Cuộc hôn nhân nhiều người ghen tị

Tôi tên Mai, 27 tuổi, lấy chồng được gần hai năm. Chồng tôi – Tuấn – là con trai một trong gia đình có điều kiện khá giả ở thành phố. Trước khi cưới, tôi từng lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu, bởi ai cũng bảo: “Con dâu trưởng nhà giàu thường khổ lắm, vừa làm vừa chịu tiếng.”

Nhưng trái ngược hoàn toàn, mẹ chồng tôi – bà Liên – rất chu đáo. Bà không bắt tôi làm việc nhà nhiều, thậm chí còn thuê giúp việc để tôi có thời gian nghỉ ngơi. Điều khiến ai cũng ngạc nhiên là mỗi tháng bà đưa tôi 10 triệu gọi là “tiền tiêu vặt riêng”, dặn:
– Con gái có đồng tiền trong tay mới tự tin, khỏi phải ngửa tay xin chồng.

Ban đầu tôi ngại ngùng từ chối, nhưng bà ép: “Cứ cầm đi, mẹ coi như cho con chút quà.” Từ đó, tháng nào bà cũng đưa đều đặn. Bạn bè tôi nghe chuyện, ai cũng xuýt xoa: “Đúng là số hưởng, có bà mẹ chồng tâm lý thế thì sống như bà hoàng.” Tôi cũng thấy mình may mắn, càng thương mẹ chồng hơn.

2. Về ngoại và những lời xì xào

Một lần, tôi đưa chồng về quê ngoại dự đám giỗ. Cả nhà ngoại ở quê làm nông, cuộc sống chật vật nên khi nghe tôi kể chuyện được mẹ chồng cho 10 triệu mỗi tháng, ai cũng tròn mắt. Cô út tôi buông tiếng nửa đùa nửa thật:
– Thế mà bên này thỉnh thoảng vẫn gửi tiền về cho em út học đại học, bảo là tiền của vợ chồng con gửi.

Tôi giật mình. Tôi chưa từng gửi về, còn Tuấn thì ít khi liên hệ bên ngoại. Tôi hỏi kỹ, cô út nói:
– Mấy năm nay, tháng nào cũng có người chuyển khoản, ghi rõ tên người gửi là Tuấn – chồng con. Có tháng 3 triệu, có tháng 5 triệu. Tụi cô cứ nghĩ vợ chồng con quan tâm quê nhiều lắm.

Câu nói ấy như gáo nước lạnh dội vào đầu tôi. Tôi bắt đầu thấy lạ. Mẹ chồng cho tôi 10 triệu, nhưng chính bà là người trực tiếp giữ sổ tiết kiệm và quản lý chi tiêu gia đình. Liệu có liên quan gì đến chuyện này?

3. Lần theo sự thật

Tối hôm đó, tôi hỏi chồng. Tuấn ngớ người, khẳng định:
– Anh có gửi cho ai đâu. Mỗi tháng anh đưa lương hết cho mẹ quản lý mà.

Nghe vậy, tim tôi đập loạn. Tôi âm thầm kiểm tra tài khoản ngân hàng của mẹ chồng, vốn trước đó bà từng nhờ tôi hỗ trợ cài đặt internet banking. Quả thật, tháng nào cũng có một khoản chuyển về quê ngoại tôi, đúng ngày bà đưa tôi “tiền tiêu vặt”. Số tiền y hệt.

Tôi bàng hoàng nhận ra: 10 triệu mỗi tháng bà cho tôi… thực chất là để tôi không nghi ngờ, còn bà lặng lẽ gửi về quê giúp đỡ nhà ngoại tôi.

4. Lời thú nhận trong đêm

Tối hôm sau, tôi lấy hết can đảm hỏi thẳng mẹ chồng. Bà Liên nhìn tôi một lúc lâu rồi thở dài:
– Con phát hiện rồi à?

Bà kể, ngày cưới, ngoại tôi đã lặn lội vay mượn khắp nơi để lo đủ lễ cho “môn đăng hộ đối” với nhà trai. Sau khi cưới, mẹ chồng biết hoàn cảnh bên ngoại khó khăn, lại thương tôi là con gái út, sợ tôi tủi thân. Bà bảo:
– Mẹ nghĩ, con gái xa quê đã đủ thiệt thòi, mẹ muốn con không phải mang mặc cảm “lấy chồng rồi bỏ quên nhà mẹ đẻ”. Mẹ gửi tiền về, coi như thay phần hiếu nghĩa mà lẽ ra con và Tuấn phải gánh.

Tôi sững sờ, cổ họng nghẹn lại. Tôi nhớ lại những lần ngoại gọi điện cảm ơn, tôi cứ ngỡ là nhờ tôi và Tuấn, nào ngờ tất cả là do mẹ chồng.

5. Cơn ghen trong lòng chồng

Khi biết chuyện, Tuấn phản ứng dữ dội. Anh cảm thấy bị xúc phạm vì mẹ đã tự ý thay vợ chồng lo cho nhà ngoại. Anh gằn giọng:
– Mẹ làm thế khác nào coi thường con? Cứ như thể con không biết chăm lo cho vợ!

Mẹ chồng bình thản đáp:
– Mẹ không coi thường. Nhưng con thử nghĩ, từ nhỏ Mai đã sống thiếu thốn, cha mẹ vất vả. Nay con là chồng, lẽ ra con phải để ý đến bên ngoại, nhưng con chỉ biết giao lương cho mẹ rồi thôi. Mẹ làm thay con, cũng vì thương các con.

Lời bà nói khiến cả tôi lẫn Tuấn lặng im. Tôi thấy chồng đỏ mắt, còn tôi thì nắm chặt tay anh.

6. Sự thay đổi

Từ hôm ấy, Tuấn bắt đầu thay đổi. Anh chủ động gọi điện hỏi thăm ngoại, hàng tháng tự trích lương gửi về quê, không để mẹ làm thay nữa. Còn tôi, mỗi lần cầm 10 triệu từ mẹ chồng, tim lại thắt lại. Sau cùng, tôi trả lại bà:
– Con không cần tiền tiêu vặt nữa. Thứ con cần là tình cảm mẹ dành cho con.

Mẹ chồng nắm tay tôi, mỉm cười:
– Con cứ giữ. Mẹ cho vì muốn con luôn nhớ rằng mẹ coi con như con gái ruột. Tiền rồi sẽ hết, nhưng tình cảm thì còn mãi.

7. Cái kết

Hai năm sau, cô út tôi tốt nghiệp đại học nhờ số tiền hỗ trợ đều đặn kia. Trong lễ tốt nghiệp, cả ngoại và gia đình chồng tôi cùng đến. Mọi người ôm nhau khóc. Mẹ chồng tôi chỉ đứng lặng phía sau, nhưng ánh mắt bà ánh lên niềm hạnh phúc.

Khi tôi chạy lại ôm bà, bà khẽ thì thầm:
– Thấy con vui, mẹ cũng mãn nguyện rồi.

Lúc ấy, tôi mới hiểu, “mẹ chồng” và “mẹ đẻ” đôi khi chỉ khác nhau ở tên gọi. Người phụ nữ ấy đã âm thầm dạy tôi và cả chồng tôi một bài học lớn: làm dâu không chỉ nhận mà còn phải biết cho đi, còn cha mẹ thì không bao giờ tính toán thiệt hơn.


THÔNG ĐIỆP

Câu chuyện khép lại với một thông điệp đầy nhân văn:

  • Tình mẹ không phân biệt mẹ chồng hay mẹ đẻ, chỉ có tình yêu thương mới làm nên gia đình.

  • Đồng tiền không chỉ để chi tiêu, mà còn có thể là sợi dây nối kết hai bên họ hàng.

  • Và trên hết, đôi khi những điều ta tưởng là “ưu ái” lại ẩn chứa sự hy sinh âm thầm mà ta chẳng ngờ tới.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News