×
×

Bao nhiêu năm tháng giữ gìn lòng tin, giữ gìn hạnh phúc gia đình, giờ phút này, dường như bị đạp đổ chỉ trong chốc lát.

Tôi còn nhớ rõ cảm giác khi vừa bước chân vào nhà sau một tháng công tác dài ngày ở Đức. Lòng háo hức mong gặp chồng, thăm con, và đặc biệt là về nhà mẹ chồng, nơi tôi luôn nghĩ mình là thành viên quan trọng của gia đình.

Nhưng khoảnh khắc mở cửa, thứ đập vào mắt tôi không phải là không khí ấm cúng quen thuộc, mà là cái nhìn sắc lạnh của mẹ chồng. Bàn thờ tổ tiên trống trơn, tủ sắt nơi cất vàng cưới mở toang, và điều tôi không thể tin nổi: 20 cây vàng cưới đã… biến mất.

Tim tôi như lạc nhịp. Tôi bước đến, giọng run run:
— Mẹ… chuyện gì đã xảy ra với vàng cưới của chúng tôi?

Mẹ chồng không nhìn tôi, chỉ cười khẩy:
— Giá vàng lên cao, tôi bán hết. Ai mà chẳng muốn kiếm lời?

Câu trả lời ấy như một gáo nước lạnh đổ lên đầu. Tôi cắn môi, cố giữ bình tĩnh:
— Nhưng đó là vàng cưới, là tài sản riêng của vợ chồng tôi. Chúng ta có thể… bàn bạc chứ?

Nghe xong, bà nhấc cốc nước trên bàn và hất thẳng vào mặt tôi. Nước lạnh ướt đẫm tóc và áo tôi. Bà chỉ tay về phía cửa, giọng lạnh lùng:
— Ra ngoài! Tôi không muốn nghe bất cứ lời cằn nhằn nào nữa!

Tôi đứng sững, tim đập mạnh, mắt nhòe đi vì hỗn loạn. Bao nhiêu năm qua, tôi từng nghĩ mẹ chồng là người nghiêm khắc nhưng công bằng. Giờ đây, bà hiện nguyên hình một phụ nữ sắt đá, coi thường cảm xúc của con dâu, coi trọng tiền bạc hơn tình cảm.

Tôi quay ra cửa, bước ra với sự phẫn nộ và xót xa trộn lẫn. Bao nhiêu năm tháng giữ gìn lòng tin, giữ gìn hạnh phúc gia đình, giờ phút này, dường như bị đạp đổ chỉ trong chốc lát.


Ngày hôm sau, tôi không thể ngồi yên. Tôi gọi chồng từ Đức, giọng run run, kể toàn bộ câu chuyện. Anh im lặng, nghe xong, chỉ nhắn lại:
— Về nhà, bình tĩnh đã. Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.

Về phần tôi, cả ngày dài như một chuỗi ác mộng. Tôi đi lại khắp nhà, nhìn tủ, nhìn bàn thờ, nhìn những vật dụng quen thuộc, mà lòng trống rỗng. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu hy vọng, sao bỗng chốc trở nên vô nghĩa chỉ vì 20 cây vàng?

Tối hôm đó, tôi quyết định gọi mẹ chồng ra nói chuyện một lần nữa. Bà đang ngồi trong phòng khách, cầm tờ báo đọc, giọng như chưa có gì xảy ra:
— Ngồi xuống, tôi không hứng nghe tiếp những lời oán trách.

Tôi hít sâu, nhẫn nhịn cơn giận:
— Mẹ ơi, vàng cưới là của vợ chồng con. Con hiểu giá lên cao, nhưng mẹ có thể… chúng ta cùng bàn bạc trước khi bán.

Mẹ chồng cười nhạt:
— Bàn bạc? Bàn bạc để làm gì? Khi tôi nói làm, tức là làm. Con có quyền gì?

Tôi nuốt nước bọt, lòng vừa đau vừa tức. Nhưng thay vì tiếp tục cãi vã, tôi hỏi:
— Mẹ bán vàng, tiền để làm gì ạ?

Bà im lặng vài giây, rồi trả lời:
— Không liên quan đến con. Tôi có lý do của tôi.

Tôi biết khó có thể ép bà thừa nhận hay giải thích thêm. Nỗi uất ức ngập tràn, nhưng tôi cần bình tĩnh để không làm mọi chuyện tồi tệ hơn.


Ngày hôm sau, một bức thư đặt trên bàn. Tôi mở ra, bên trong là các giấy tờ chứng minh bà đã dùng số tiền bán vàng đầu tư vào một dự án làm ăn lớn, và một phần tiền gửi vào ngân hàng cho tôi và chồng. Kèm theo đó là một tờ giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:

“Con đừng hiểu lầm mẹ. Mẹ muốn đảm bảo tương lai cho con và cháu. Vàng cưới chỉ là vật chất, còn gia đình là tình cảm. Hãy tin mẹ.”

Tôi đứng chết lặng. Mọi uất ức, phẫn nộ trong tôi vừa vỡ vụn, vừa lẫn lộn với cảm giác… ái ngại. Mẹ chồng tôi, dù cứng rắn, vẫn quan tâm đến gia đình theo cách riêng, dù cách bà chọn… quá mạnh tay, quá sốc.

Ngày sau, khi chồng trở về, anh nhìn tôi và nói:
— Em thấy không? Mẹ có lý do của bà ấy. Đôi khi, người lớn tuổi nghĩ khác chúng ta.

Nhìn mẹ chồng, nhìn chồng, nhìn tờ giấy trong tay, tôi mới nhận ra: gia đình không chỉ là vàng bạc, mà là sự tin tưởng, hy sinh và thấu hiểu lẫn nhau.


Một tháng sau, dự án của mẹ chồng bắt đầu sinh lợi nhuận. Tôi và chồng nhìn nhau, thở dài nhẹ nhõm. Không còn nặng nề, không còn oán trách. Thay vào đó là sự thấu hiểu và cảm giác… ấm áp.

Mẹ chồng vẫn nghiêm nghị, nhưng nụ cười xuất hiện nhiều hơn. Thỉnh thoảng bà vẫn hất nước vào mặt tôi, nhưng giờ là cú hất để trêu chọc, để tạo sự vui nhộn trong gia đình.

Tôi ngồi bên bàn, nhớ lại khoảnh khắc bị hất nước lần đầu, từng tức giận muốn bỏ đi. Giờ nhìn lại, tôi chỉ cười. Bao nhiêu uất hận giờ chỉ là bài học về sự kiên nhẫn và thấu hiểu.

Và tôi tự nhủ: Đôi khi, cách thể hiện tình cảm của người lớn tuổi thật lạ lùng… nhưng họ vẫn luôn vì con cháu mà cố gắng, chỉ là chúng ta có nhận ra hay không thôi.


Kết thúc:
Câu chuyện không chỉ là drama về tiền bạc và xung đột mẹ chồng – con dâu, mà còn khai thác sâu tình cảm, sự hy sinh, và thấu hiểu. Các chi tiết sốc (hất nước, bán vàng) giữ nhịp căng thẳng, nhưng twist cuối cho thấy mẹ chồng vẫn yêu thương và nghĩ cho gia đình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News