Chiếc Chăn Của Mẹ
Mùa đông năm ấy đến sớm hơn mọi năm.
Trời Hà Nội mới đầu tháng Mười Hai mà đã rét căm căm. Tôi co ro trong căn hộ nhỏ tầng 15, nghe tiếng gió rít qua khe cửa sổ, nghĩ đến hai đứa con đang ngủ trong phòng mà lòng dâng lên một niềm thương lạ.
Buổi chiều hôm đó, bác xe ôm quen mang đến cho tôi một gói hàng to, buộc cẩn thận bằng dây thừng cũ.
Bên ngoài ghi nguệch ngoạc dòng chữ:
“Gửi con dâu và hai cháu – của bà nội ở quê.”
Tôi mở ra, bên trong là một chiếc chăn bông to, màu hồng phấn đã hơi sờn, thêu mấy bông cúc méo mó. Mùi vải mới pha lẫn mùi nắng, mùi khói bếp quê quen thuộc. Dưới đáy còn có tờ giấy nhỏ, mẹ chồng viết bằng nét chữ run run:
“Mẹ tự tay khâu. Ở quê lạnh rồi, sợ cháu cảm. Đắp cho hai đứa, nhớ giữ ấm nhé con.”
Tôi ngồi lặng một lúc lâu.
Mẹ chồng tôi bảy mươi tuổi, sống một mình ở quê Thanh Hóa. Chồng tôi làm kỹ sư, đi công trình xa triền miên. Nhà chỉ còn tôi với hai đứa nhỏ – thằng Bin sáu tuổi và bé Na mới lên ba. Từ ngày cưới đến giờ, tôi vẫn giữ khoảng cách với bà. Bà thương cháu, nhưng lời nói thẳng thắn, đôi khi khiến tôi thấy mình bị soi xét.
Thế mà giờ, bà vẫn khâu từng mũi kim, từng lớp bông gửi lên cho cháu nội.
Tối đó, tôi giặt sạch ga giường, trải chiếc chăn mẹ làm. Mềm, ấm, và đầy mùi quê.
Bin nằm xuống, ôm chăn khúc khích:
— Thơm mùi bà nội, mẹ nhỉ?
Tôi mỉm cười, xoa tóc con:
— Ừ, thơm mùi yêu thương đấy con.
🕯️ 1. Những đêm lạnh lạ lùng
Nhưng chỉ ba hôm sau, Bin bắt đầu kêu lạnh.
Đêm nào con cũng rúc sát người tôi, run rẩy:
— Mẹ ơi, con rét, con sợ.
Tôi sờ trán, không sốt. Phòng thì kín, máy sưởi bật cả đêm.
Lạ thật.
Tôi đưa con đi khám, bác sĩ bảo không sao, chỉ “cảm lạnh nhẹ”. Cho thuốc bổ, dặn về giữ ấm.
Tôi làm đủ mọi cách, vẫn vậy.
Một đêm khuya, tôi tỉnh dậy giữa tiếng mưa gió. Nhìn sang giường, Bin đang ngủ chập chờn, mặt tái.
Trong ánh sáng mờ, chiếc chăn hồng hơi phồng lên, những đường chỉ khâu như nổi gồ, lốm đốm bóng tối. Một luồng khí lạnh từ đó toát ra, khiến tôi bất giác rùng mình.
Tôi chạm tay vào — lạnh buốt.
Tôi lật nhẹ mép chăn, mùi gì đó ngai ngái phả ra, không phải mùi vải hay ẩm mốc… mà là mùi khói và tro.
Cả đêm tôi không ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi định giặt chăn. Nhưng khi cầm kéo, lại thấy chần chừ.
Mẹ khâu vất vả thế, lỡ tôi làm hỏng thì sao?
Tôi gấp lại, đặt sang một bên.
Tối ấy, Bin đòi đắp chăn “của bà nội”, tôi lại mềm lòng, lấy ra.
🕯️ 2. Sự thật ẩn dưới lớp bông
Ba ngày sau, mọi chuyện tệ hơn.
Bin ho, da xanh xao. Tôi gần như phát điên vì lo.
Một buổi trưa, khi con ngủ, tôi quyết định mở chiếc chăn ra kiểm tra.
Kéo lưỡi dao rọc giấy, tôi run tay cắt theo đường chỉ may.
Và rồi — một cảnh tượng khiến tôi chết lặng.
Bên trong không chỉ có bông.
Có những mảnh vải vụn đã cháy sém, vài túi nhỏ bằng nylon chứa gì đó như tro, vài sợi tóc bạc lẫn với mẩu ảnh đã ố vàng.
Tấm ảnh mờ, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt — một người đàn ông mặc áo bộ đội, ánh mắt hiền hậu.
Tôi sững người, tim đập loạn.
Tôi nghĩ đến những câu chuyện về bùa ngải, về “vật trấn” ở quê.
Mẹ chồng… bà ấy làm gì thế này?
Tôi run run gọi điện:
— Mẹ… trong chiếc chăn… có tóc, có tro… là sao ạ?
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Rồi, giọng bà nghẹn ngào:
“Con mở rồi à? Ừ… là tóc của ông nhà đấy…”
Tôi chết lặng.
Bà nói chậm rãi, giọng run rẩy:
“Ngày cha thằng Hải mất, trời rét lắm. Mẹ không kịp đắp cho ông ấy tấm chăn nào. Từ đó, mẹ cứ day dứt. Khi khâu chăn cho cháu, mẹ nghĩ… khâu thêm ít tro, ít tóc của cha nó vào, để ông ấy theo mà ủ ấm cho cháu. Mẹ sợ cháu lạnh, sợ nó cô đơn như cha nó năm xưa…”
Bà nghẹn, nức nở:
“Mẹ dốt, mẹ chẳng biết gì… chỉ muốn cháu có hơi ấm của cha.”
Tôi cầm điện thoại, không nói nổi một lời.
Từng giọt nước mắt rơi lên tấm ảnh cũ.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy hổ thẹn khủng khiếp.
🕯️ 3. Hơi ấm thật sự
Tối hôm đó, tôi ngồi khâu lại chiếc chăn, cẩn thận từng mũi.
Bin đã ngủ ngon, không còn kêu lạnh. Có lẽ không phải vì chăn, mà vì tôi đã thôi sợ hãi.
Sáng hôm sau, tôi gọi cho mẹ chồng.
Bà bắt máy, giọng khàn khàn vì khóc.
Tôi nói:
— Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không hiểu, nên đã nghi ngờ. Con cảm ơn mẹ… vì tấm chăn này.
Bà im lặng, rồi cười khẽ:
“Ừ, con hiểu là được rồi. Mẹ chỉ muốn cháu ấm thôi.”
Sau cuộc gọi, tôi treo tấm ảnh cũ ấy trên đầu giường, cạnh khung ảnh cưới.
Mỗi tối, tôi lại nhìn nó, thấy bình yên lạ.
🕯️ 4. Năm sau
Mùa đông năm sau, mẹ chồng yếu, phải nằm viện.
Tôi đưa hai con về quê thăm.
Bin chạy vào nắm tay bà:
— Bà ơi, con đắp chăn của bà, ấm lắm!
Bà cười, đôi mắt đục ngầu ánh lên niềm vui.
Tôi nhìn, thấy trên bàn là chiếc kim chỉ, cuộn vải cũ.
Bà vẫn khâu, dù tay run bần bật.
Bà nói:
“Mẹ đang làm thêm một cái nữa… cho Na. Nhưng chắc không kịp.”
Tôi nắm lấy tay bà:
— Mẹ, con sẽ làm cùng mẹ.
Tôi khâu vụng về, chỉ xiên lên xiên xuống, nhưng mẹ vẫn khen:
“Khéo lắm… như mẹ hồi trẻ.”
Tối đó, bà ra đi trong giấc ngủ, khuôn mặt hiền lành, trên ngực vẫn ôm nửa tấm chăn chưa khâu xong.
🌤️ 5. Kết thúc
Mỗi mùa đông, tôi lại lấy chiếc chăn hồng ấy ra, giặt sạch, phơi dưới nắng.
Khi gấp vào tủ, tôi chạm nhẹ lên mép chăn, nơi ẩn sâu là những mẩu ký ức – tóc bạc, tro tàn, ảnh cũ, và cả tình thương không lời của người mẹ già.
Tôi kể cho con nghe câu chuyện ấy.
Bin lớn rồi, hiểu được. Con hỏi:
— Mẹ ơi, có thật là ông nội vẫn ở trong chăn không?
Tôi mỉm cười, đáp:
— Ừ, ông ở đó. Nhưng không chỉ trong chăn đâu. Ông ở trong tim con, trong mỗi lần con biết thương người khác.
Con im lặng, rồi khẽ nói:
— Vậy con sẽ giữ chăn mãi, để nhớ bà và ông.
Tôi quay đi, lau nước mắt.
Ngoài trời, tuyết nhân tạo rơi lác đác trong khu trung tâm thương mại gần nhà, đèn vàng hắt lên khung cửa.
Giữa mùa đông, tôi thấy lòng mình ấm lạ thường.
Có những hơi ấm không đến từ bông vải hay điện sưởi —
mà đến từ tình yêu của những người đã khuất,
vẫn lặng lẽ phủ chăn cho ta qua mỗi mùa rét.
