×
×

“Buộc con trai tôi l;;y h;;ôn với con dâu, vì nó không xứng đáng ở lại nhà này.”

Mười năm trời, tôi chưa từng rời khỏi căn nhà này quá một ngày. Suốt mười năm, từ khi mẹ chồng bị tai biến phải nằm liệt giường, tôi gánh vác tất cả: từ việc cơm nước, giặt giũ, đến chuyện thay tã, lau người cho bà. Tôi nghĩ rằng tình nghĩa dâu con sẽ khiến bà cảm động, ít nhất cũng ghi nhận tấm lòng của tôi.

Mỗi ngày, khi cẩn thận xoay người bà để tránh lở loét, tôi luôn tự nhủ: “Rồi một ngày, bà sẽ hiểu. Bà sẽ thương mình như mẹ ruột.”

Thế nhưng, bà chưa từng nhìn tôi với ánh mắt ấm áp. Ngược lại, mỗi lần tỉnh táo, bà chỉ gắt gỏng:
– Có thế mà cũng chậm, con dâu kiểu gì!

Tôi cắn răng chịu, nghĩ: “Người bệnh khó tính, mình phải nhẫn nhịn.”

Chồng tôi – ông Hải – cũng chẳng mấy khi đỡ đần. Anh bận làm ăn, tối về lại tụ tập bạn bè. Mười năm, tôi gánh vác cả nhà, chẳng một lời than vãn.

Rồi một ngày mùa đông, bà yếu hẳn, chỉ còn thoi thóp. Cả nhà tập trung bên giường. Tôi nắm tay bà, nghẹn ngào:
– Mẹ, con ở đây.

Bà nhìn tôi, ánh mắt đục ngầu, rồi quay sang chồng tôi, cố gắng thì thào mấy chữ. Cả nhà tưởng là lời trăng trối. Nhưng khi luật sư mở phong bì bà để lại, tim tôi chết lặng.

Không phải lời cảm ơn, không phải tài sản, mà là… một lá đơn ly hôn. Người đứng tên yêu cầu: “Buộc con trai tôi ly hôn với con dâu, vì nó không xứng đáng ở lại nhà này.”

Cả gia đình rúng động.

Chồng tôi sững sờ, cầm tờ giấy run rẩy. Mẹ chồng vừa nhắm mắt xuôi tay, còn chưa kịp tẩm liệm, mà lá đơn kia như nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi gào lên:
– Tại sao? Suốt 10 năm con chăm sóc mẹ, sao mẹ lại đối xử với con thế này?

Nhưng bà đã nhắm mắt, mang theo bí mật xuống mồ.


Sau tang lễ, lá đơn ly hôn trở thành ngòi nổ cho cả gia đình. Họ hàng xì xào:
– Chắc nó chăm mẹ qua loa, nên bà mới không ưng.
– Đúng đấy, chứ ai đời, người sắp chết lại để lại lá đơn như vậy.

Danh dự tôi bị chà đạp. Tôi uất nghẹn, nhìn chồng:
– Anh tin em, đúng không?

Anh im lặng. Cái im lặng khiến tôi đau hơn nghìn lời buộc tội.

Ngày ra tòa, tôi không cầm nổi nước mắt. Chồng tôi buông một câu:
– Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của mẹ, anh phải làm theo.

Thế là mười năm thanh xuân, mười năm hi sinh, tôi bị gạt bỏ chỉ bằng một lá đơn.


Tôi rời khỏi căn nhà ấy, ôm theo nỗi nhục nhã. Nhưng cuộc đời lắm bất ngờ. Vài tháng sau, người em gái họ của chồng tìm đến, đưa tôi một cuốn nhật ký cũ của mẹ chồng.

Trong đó, bà ghi chi chít những dòng chữ nguệch ngoạc: “Nó tốt với ta, nhưng ta không muốn con trai mình mãi sống trong bóng của vợ. Ta sợ nó yếu hèn, dựa dẫm. Ta đành để lại đơn ly hôn, mong nó tự đứng dậy.”

Tôi lặng người. Hóa ra, bà không hề ghét tôi, mà lại dùng cách tàn nhẫn để ép chồng tôi trưởng thành. Nhưng cái giá… là cuộc hôn nhân của tôi.


Nhiều năm sau, tôi tự gây dựng sự nghiệp, nuôi con một mình. Tôi đã học được cách đứng vững, không chờ đợi sự công nhận của ai.

Chồng cũ của tôi – giờ là một kẻ cô độc. Sau khi tôi đi, anh mới thấm sự trống rỗng. Một lần gặp lại, anh nghẹn ngào:
– Anh sai rồi. Giá như ngày đó anh đủ can đảm chống lại lá đơn ấy…

Tôi chỉ cười nhạt:
– Giá như không còn nghĩa gì. Em đã học cách sống cho mình.


Lá đơn ly hôn năm ấy, đến tận giờ, vẫn là bi kịch trong ký ức tôi. Nhưng cũng từ đó, tôi hiểu: có những “bài học” cha mẹ để lại không phải để con cái hạnh phúc, mà chỉ để thử thách. Và đôi khi, sự thử thách ấy làm tan vỡ cả một mái ấm.

Giờ đây, tôi chọn tha thứ, không phải vì bà xứng đáng, mà vì tôi cần bước tiếp, nhẹ lòng cho chính mình và cho con.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News