×
×

Buổi sáng, khi dọn bàn, tôi thấy một bức thư được gửi từ bưu điện – người gửi là Nguyễn Trọng An.

CHỒNG TÔI MỖI NĂM ĐỀU BIẾN MẤT 7 NGÀY…

Chồng tôi tên An, là người đàn ông chỉn chu, điềm đạm, làm việc trong lĩnh vực xuất nhập khẩu.
Mười năm bên nhau, tôi chưa bao giờ thấy anh nổi nóng hay lớn tiếng.
Anh không hút thuốc, ít nhậu, về nhà đúng giờ, đều đặn gửi tiền về cho mẹ tôi ở quê.
Người ta nói, có một người chồng như thế là may mắn.
Tôi cũng từng nghĩ vậy.

Chỉ có một điều lạ: mỗi năm, anh đều biến mất bảy ngày.
Anh nói đi công tác, nhưng chưa bao giờ cho tôi tiễn ra sân bay.
Mỗi lần tôi hỏi “đi đâu?”, anh chỉ cười:

“Công ty quy định bảo mật, anh không tiện nói.”

Tôi không phải kiểu người đa nghi, nên cứ tin.
Tin suốt mười năm.


Mọi chuyện chỉ thay đổi vào một ngày đầu thu năm ngoái.
Anh đi công tác như thường lệ – nhưng chỉ ba ngày sau, điện thoại từ bệnh viện gọi đến:

“Chị là người nhà anh Nguyễn Trọng An phải không? Anh ấy bị tai nạn giao thông, đang hôn mê.”

Tôi lao đến bệnh viện, lòng hoảng loạn. Anh nằm trên giường, đầu quấn băng, người cắm đầy ống truyền.
Tôi khóc nức, nắm chặt tay anh.
Nhưng chưa kịp trấn tĩnh thì cánh cửa bật mở – một người phụ nữ trẻ lao vào, gào lên:

“Bác sĩ, xin hãy cứu chồng tôi!”

Tôi ngẩng lên. Cô ta trạc tuổi tôi, ăn mặc giản dị, gương mặt phờ phạc nhưng ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Trên tay cô là một tờ giấy đăng ký kết hôn cũ, ố vàng, ghi tên người chồng là… Nguyễn Trọng An.

Tôi chết lặng.

Bác sĩ, y tá, ai nấy đều sững người.
Tôi run run hỏi:
— Cô… là ai?
Cô ta khóc, đáp:
— Tôi là vợ anh An.


Cảnh tượng hỗn loạn. Hai người “vợ” đứng hai bên giường bệnh, cùng nhìn một người đàn ông bất tỉnh.
Tôi lùi ra sau, tim đập như muốn nổ tung.
Mười năm qua, hóa ra tôi sống cùng một người chồng hai mặt.
Anh ta có hai cuộc đời – hai người phụ nữ – hai mái nhà.

Khi công an đến làm biên bản, người phụ nữ kia nói họ đăng ký kết hôn từ 14 năm trước ở một tỉnh miền Trung.
Sau này anh “đi làm xa”, rồi… biến mất.
Tôi là người anh cưới hợp pháp thứ hai – sau khi anh làm lại giấy tờ ở thành phố khác, đổi cả quê quán bằng hộ khẩu mới.

Tôi không tin nổi.
Nhưng rồi, khi mở vali của anh ra, mọi thứ như sụp đổ.

Bên trong có hai bộ quần áo thay, giống hệt nhau, nhưng được gấp riêng biệt.
Một chiếc ví thứ hai.
hai chùm chìa khóa nhà – mỗi chùm có móc nhỏ khắc chữ:

“Bình yên 1” và “Bình yên 2.”

Tôi ngồi bệt xuống sàn, bật cười trong nước mắt.
Anh ta chia đôi cả hạnh phúc, chia đôi cả bình yên.


Ba ngày sau, anh tỉnh lại.
Thấy tôi, anh mỉm cười yếu ớt, nắm tay tôi:

“Cảm ơn em đã chăm sóc anh suốt những năm qua.”

Tôi nhìn anh, hỏi thật khẽ:
— Còn cô ấy?
Anh im lặng, mắt nhìn xa xăm:
— Anh… xin lỗi. Anh nợ cả hai người.

Tôi cười nhạt:
— Không, anh không nợ đâu. Chỉ là anh đã chia đôi trái tim mình quá lâu, nên giờ chẳng còn gì nguyên vẹn để trả.

Anh quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên má.
Nhưng tôi biết, giọt nước mắt đó chẳng thay đổi được gì nữa.


Anh xuất viện.
Hai người “vợ” gặp nhau lần cuối, không cãi, không mắng.
Người phụ nữ kia chỉ nói:

“Tôi sẽ đưa con về quê. Anh ta sống thế nào, tùy chị quyết định.”

Tôi đáp:

“Tôi cũng sẽ đi. Nhưng không phải trốn chạy – mà là giải thoát.”

Chúng tôi rời đi, hai hướng khác nhau, nhưng đều mang cùng một nỗi đau.


Một năm sau, tôi dọn đến một thành phố nhỏ ven biển, mở quán cà phê.
Buổi sáng, khi dọn bàn, tôi thấy một bức thư được gửi từ bưu điện – người gửi là Nguyễn Trọng An.
Bên trong chỉ có vài dòng:

“Anh không còn nhiều thời gian nữa.
Nếu có thể, hãy tha thứ cho anh – không vì anh xứng đáng, mà để em có thể sống bình yên.
Cảm ơn em – người đã cho anh một nửa hạnh phúc thật.”

Tôi gấp thư lại, nhìn ra biển.
Sóng xô từng đợt, trắng xóa rồi tan ra – như tất cả ký ức mười năm đã trôi.

Tôi pha ly cà phê, đặt lên bàn nhỏ cạnh cửa sổ, khẽ nói với chính mình:

“Tôi không cần bình yên thứ hai nữa. Tôi chỉ cần bình yên của riêng mình.”


Kết thúc:
Người đàn ông có hai “bình yên” tưởng sẽ hạnh phúc trọn vẹn, nhưng cuối cùng lại mất cả hai.
Còn người phụ nữ – khi chọn buông tay, cô tìm lại được điều quý giá nhất: tự do và lòng thanh thản.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News