×
×

Chỉ cần một lần đứng lên, lặng lẽ rời đi – cũng đủ khiến cả thế giới xung quanh phải nhìn lại.

CHỒNG TÔI LƯƠNG 25 TRIỆU, GIAO HẾT CHO MẸ CHỒNG GIỮ. KHI NHÀ SẮP HẾT GẠO, TÔI BÌNH THẢN ĐI CÔNG TÁC

Tôi và Đức cưới nhau đã ba năm. Từ ngày cưới về, chuyện tiền nong trong nhà luôn theo một “quy tắc bất thành văn”: lương của Đức – 25 triệu mỗi tháng – đưa hết cho mẹ chồng giữ, còn tôi thì tự xoay sở phần của mình.

Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản: “Thôi thì con trai mẹ, mẹ giữ cũng được. Miễn là chồng mình sống trách nhiệm, thương vợ, thương con.”

Nhưng tôi đã lầm.

1. Mẹ chồng – “ngân hàng một chiều”

Mẹ chồng tôi là người tiết kiệm. Rất tiết kiệm. Tiết kiệm đến mức một viên kẹo cũng phải cắt đôi để dành.

Ngày đầu tiên tôi về làm dâu, bà đã nói một câu khiến tôi nhớ mãi:

– Lương của thằng Đức mẹ giữ từ ngày nó đi làm. Về nhà vợ cũng không thay đổi. Đàn bà giữ tiền là hay sinh chuyện.

Tôi mỉm cười cho qua. Tôi không muốn mang tiếng “con dâu mới về đã đòi tiền”.

Nhưng càng sống lâu, tôi càng thấy mọi thứ… không hợp lý.

Tiền lương của Đức, mẹ chồng giữ hết.
Tiền ăn, tiền điện nước, tiền học của con, tiền mua sắm vật dụng trong nhà… đều là tôi lo.

Thỉnh thoảng Đức cũng thấy bất công.

– Mẹ cứ làm như em rút ruột anh ấy. Thật sự anh muốn tự quản lý tiền của mình mà cũng khó.

Nhưng rồi anh thở dài:

– Thôi… từ nhỏ đến giờ quen rồi. Với lại mẹ già rồi, mình để bà yên tâm.

Tôi chỉ cười nhạt. “Già rồi thì bớt can thiệp chứ?” – có lúc tôi muốn bật ra, nhưng rồi thôi.

2. Khi nhà chỉ còn… vài hạt gạo

Một chiều cuối tháng, tôi mở hũ gạo trong bếp.
Trống trơn. Chỉ còn vài hạt dính lại dưới đáy.

Tôi mở tủ lạnh.
Cũng trống. Chỉ có hộp trứng luộc hôm qua, mẹ chồng bảo phải để dành “phòng khi cần”.

Tôi quay sang mẹ chồng, nhẹ nhàng hỏi:

– Mẹ ơi, gạo sắp hết rồi. Con đi mua nhé?

Mẹ chồng đang ngồi xem phim bộ, mắt không rời màn hình:

– Gạo còn mà, mẹ mới lấy một lon nấu sáng nay.

– Dạ, nhưng trong hũ hết sạch rồi ạ.

Bà quay sang nhìn tôi với vẻ khó chịu:

– Hết thì con tự bỏ tiền ra mua. Lương hai vợ chồng để mẹ giữ, nhưng con cũng phải có trách nhiệm chứ. Đàn bà mà tiêu hoang thì chồng khổ.

Tôi cứng họng.
Từ ngày về đây, 90% chi tiêu là tôi lo, vậy mà giờ tôi còn bị nói tiêu hoang.

Đức đi làm về đúng lúc, nghe câu chuyện liền hỏi mẹ:

– Mẹ giữ tiền của con mà không mua nổi bao gạo sao?

Mẹ chồng gằn giọng:

– Con có biết vợ con nó tiêu bao nhiêu không? Mẹ giữ không là nó phá sạch!

Tôi đứng đó, vừa buồn, vừa mệt.

Tối hôm ấy, tôi nói với Đức:

– Em thấy không ổn rồi. Chuyện tiền nong thế này mãi không được.

Đức im lặng rất lâu rồi bảo:

– Để anh từ từ nói với mẹ.

Tôi thở dài. “Từ từ” của anh là bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay… cả đời?

3. Đêm hôm đó, tôi đưa ra quyết định

Tôi ngồi tính lại sổ chi tiêu của mình.
Mỗi tháng tôi trả tiền nhà (vay góp), tiền học cho con, tiền ăn uống, sinh hoạt…
Lương tôi cũng không thấp, nhưng gánh cả gia đình thì bắt đầu đuối.

Tôi nhìn tờ mail đặt trên bàn – thư mời tham dự khóa huấn luyện 5 ngày ở Đà Nẵng. Cơ hội thăng chức.

Tôi đã định từ chối vì không thể bỏ nhà. Nhưng hôm nay… thì khác.

Tôi ký tên.

Tôi tự nhủ:
“Tôi đã chịu đựng quá lâu rồi. Đến lúc để họ tự đối mặt với cái ‘ngân sách’ họ đang tự hào.”

4. Ngày tôi xách vali đi công tác

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị hành lý. Mẹ chồng nhìn thấy, ngạc nhiên:

– Cô đi đâu đấy?

– Dạ, con đi công tác. Năm ngày ạ.

– Đi công tác thì cơm nước ở nhà ai lo? Cô định bỏ mặc thằng Đức và cu Tít à?

Tôi bình thản:

– Dạ, con nghĩ mẹ giữ tiền, mẹ lo được hết ạ.

Đức chạy đến:

– Em đi thật à? Sao không nói anh?

– Em có nói rồi, nhưng có vẻ không ai quan tâm.

Tôi buộc lại chiếc khăn trên vali, từ tốn:

– Trong hũ gạo hết rồi. Em đi rồi, mẹ nhớ mua thêm nhé. Nhiêu đó… chắc mẹ lo được.

Mẹ chồng đứng bật dậy:

– Cô nói thế là ý gì? Tiền mẹ giữ để dành cho sau này, mắc gì mua gạo hoài?

Tôi quay lưng đi, chỉ nói một câu:

– Dạ, đời sống gia đình thì cần “hôm nay” trước đã ạ.

Và tôi bước ra cửa, để lại sau lưng vẻ sững sờ của cả hai.

5. Ở nhà – cơn hỗn loạn bắt đầu

Trong 5 ngày tôi vắng mặt, điện thoại tôi rung liên tục.
Tin nhắn của Đức.

Ngày 1

– Em ơi… trong nhà thật sự hết gạo. Mẹ anh bảo ăn mì tôm cầm cự. Con ăn không quen, khóc suốt.

Tôi không trả lời.

Ngày 2

– Mẹ không chịu mua đồ ăn. Anh phải vay hàng xóm mấy gói mì. Con bị đau bụng.

Tôi vẫn im lặng.

Ngày 3

– Em ơi, mẹ nói sao tiền của anh để dành, không đụng vào. Mẹ bảo đàn ông không nên tiêu tiền lung tung. Em… em về sớm được không?

Tôi thở dài nhưng vẫn không phản hồi.

Ngày 4

Lần này mẹ chồng nhắn:

– Con về ngay. Nhà này không thể thiếu bàn tay phụ nữ. Cơm nước nhờ con cả. Con đi rồi mẹ với thằng Đức xoay không kịp!

Tôi nhếch môi. “Không thể thiếu bàn tay phụ nữ”?
Vậy còn tiền lương phụ nữ, sao không thấy nói?

Tôi tắt máy.

6. Ngày trở về – sự thật vỡ tung

Tôi trở về nhà vào sáng ngày thứ sáu.

Cánh cửa mở ra, mùi mì tôm, mùi dầu mỡ, mùi ẩm mốc xộc vào.

Đức chạy ra ôm tôi:

– Em! Cuối cùng em cũng về!

Tôi nhìn quanh – nhà cửa bừa bộn, xoong nồi chất đống, tủ lạnh trống trơn.

Tôi hỏi nhẹ:

– Đức, lương tháng này của anh đâu?

Anh im lặng.
Tôi quay sang mẹ chồng:

– Mẹ giữ tiền mà trong nhà không có nổi túi gạo là sao ạ?

Mẹ chồng bặm môi:

– Mẹ để dành! Mẹ tích cóp cho sau này! Còn cô là dâu, cơm nước là việc của cô!

Tôi đã không còn muốn nhịn nữa.

– Dạ, mẹ để dành cho sau này. Còn con thì lo cho hôm nay. Từ ngày về đây, hầu như mọi chi tiêu đều là con gánh. Vậy mà mẹ còn nói con tiêu hoang? Con hỏi thật – mẹ có xem con là người trong nhà không?

Bà không nói được gì, chỉ thở hắt.

Đức cúi đầu:

– Em… anh xin lỗi. Anh đã không biết mọi thứ nặng nề với em đến vậy.

Tôi nhìn thẳng vào anh:

– Em không cần anh xin lỗi. Em cần anh trưởng thành. Anh là trụ cột gia đình, không phải một đứa trẻ nộp tiền cho mẹ rồi “để vợ lo”.

Đức run run:

– Anh hiểu rồi. Từ nay lương của anh, anh sẽ giữ. Em… em cho anh cơ hội sửa sai được không?

Tôi im lặng một lúc.
Rồi tôi nói:

– Em cho. Nhưng phải thay đổi thật, không chỉ nói.

Anh gật đầu, mắt đỏ hoe.

7. Mẹ chồng – lần đầu biết… áy náy

Chiều hôm đó, mẹ chồng xuống bếp khi tôi đang nấu ăn.

Bà đứng lặng một lúc rồi nói, giọng nhỏ hẳn:

– Mẹ… mẹ sai rồi. Mẹ quen kiểu ngày xưa, nghĩ giữ tiền là tốt. Nhưng… mẹ không nghĩ tụi con khổ như vậy. Mẹ xin lỗi.

Tôi quay sang, thật sự bất ngờ.

– Con chỉ mong mẹ hiểu, gia đình giờ khác xưa rồi ạ. Con và Đức cần tự quyết định cuộc sống của mình.

Mẹ chồng khẽ gật:

– Mẹ hiểu rồi. Từ nay tiền của hai đứa… hai đứa tự lo. Mẹ không giữ nữa.

Lần đầu tiên kể từ khi về làm dâu, tôi thấy giọng bà thật sự mềm lại.

8. Sau tất cả, điều tôi muốn không phải là tiền

Tối hôm đó, Đức đặt trước mặt tôi một cuốn sổ.

– Từ tháng này trở đi, anh sẽ gửi em một phần để chi tiêu chung. Còn lại anh quản lý. Không mẹ nào chen vào nữa.

Tôi gật đầu, nhẹ nhàng:

– Em không cần anh đưa hết. Em chỉ cần anh có trách nhiệm.

Đức ôm tôi, như sợ tôi sẽ lại biến mất năm ngày nữa.

Tôi cười:

– Em không cần tiền của anh. Em chỉ cần một gia đình đúng nghĩa.

Anh siết tay tôi thật chặt:

– Anh đã hiểu. Nhờ lần em đi công tác… anh mới thấy em đã chịu đựng như thế nào.

Tôi khẽ đáp:

– Em đi không phải để trừng phạt ai. Em đi để họ tự thấy… em không phải “mặc định sẽ lo hết”.


Kết

Câu chuyện của tôi không có ai là nhân vật phản diện.
Chỉ có những người chưa kịp hiểu nhau, chưa chịu thay đổi.

Và đôi khi, để được tôn trọng, phụ nữ không cần la hét hay cãi vã.

Chỉ cần một lần đứng lên, lặng lẽ rời đi – cũng đủ khiến cả thế giới xung quanh phải nhìn lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News