×
×

Chỉ để lại một mảnh giấy: “Cho anh thời gian để tập đi tiếp. Để xem có theo kịp em không.”

Nếu có ai hỏi điều gì giết chết một cuộc hôn nhân nhanh nhất, tôi sẽ đáp: Sự im lặng.
Không phải im lặng của thanh thản, mà của những tiếng kêu thét bị chôn dưới gối mỗi đêm.

Chồng tôi bị liệt từ tai nạn cách đây 10 năm. Tai nạn đúng kỷ niệm 1 năm ngày cưới. Tôi còn nhớ rõ anh nằm trên giường bệnh, nắm tay tôi, khóe môi run run:
“Anh xin lỗi… Hình như anh không còn là đàn ông nữa rồi.”

Tôi đã gạt đi, nói rằng chỉ cần anh còn sống. Nhưng những lời nói đầy cao thượng ấy chỉ đủ cứu chúng tôi trong vài tháng. Khi năm thứ nhất trôi qua, tôi bắt đầu sợ hãi những đêm chạm vào làn da lạnh như đá bên cạnh mình. Khi năm thứ năm trôi qua, tôi không còn nhớ lần cuối cùng mình được ôm một cái ôm nóng là khi nào. Và khi năm thứ mười trôi qua… tôi không còn nhớ mình là vợ hay là một cái bóng bị lãng quên trong chính căn nhà của mình nữa.

Người ta bảo đàn ông gánh nặng thể xác, đàn bà gánh nặng trái tim. Nhưng đàn bà cũng có thân xác, có nhu cầu được yêu, được nhìn thấy và được ham muốn. Tôi đã cố nén nó. Nén đến mức bản thân rỗng cạn như một chiếc ly úp ngược.

Cho đến ngày… có người nhìn tôi như thể tôi còn giá trị.

Người thợ xây tên Tâm. Anh được thuê sửa lại sân sau. Cao lớn, rắn rỏi, ít nói nhưng mỗi lần đưa mắt nhìn tôi, tôi thấy như mình được ai đó gọi về từ cõi bị lãng quên. Hôm trời đổ mưa, tôi đứng dưới mái hiên nhìn anh cởi áo, nước chảy dọc tấm lưng săn chắc. Anh bước lại gần, trầm giọng:

“Chị ướt rồi. Vào nhà đi, kẻo bệnh.”

Một câu quan tâm bình thường. Nhưng nó gõ đúng vào cánh cửa trái tim đã khóa bụi suốt mười năm.

Đêm đó, tôi đã nằm cạnh chồng mà khóc. Khóc vì Tâm khiến tôi nhớ mình cũng là đàn bà.

Mọi thứ bắt đầu từ đôi mắt. Rồi đến một cái chạm tay vô tình. Rồi đến những tối tôi bịa ra lý do xuống giếng nước, chỉ để gặp anh dưới ánh đèn vàng hiu hắt. Anh ôm tôi lần đầu tiên khi tôi run rẩy vì sợ hãi, nhưng lại ôm rất chặt. Chặt như muốn giữ lại phần người đang trôi tuột trong tôi.

Sự phản bội bắt đầu không phải bằng thân xác. Nó bắt đầu bằng sự hồi sinh.

Nhưng càng sống lại, tôi càng mắc nợ cái chết trong đôi mắt chồng.

Tội lỗi và khao khát giằng xé tôi như hai con thú. Nhưng tôi vẫn không dừng lại.

Một tháng trôi qua. Tôi nghĩ mình có thể kiểm soát được ranh giới. Nhưng đời chẳng bao giờ ngoan ngoãn theo ý ta.

Đêm ấy, tôi trở về, trái tim vẫn còn hỗn loạn vì cuộc hẹn vụng trộm. Cửa phòng ngủ hé mở. Anh — chồng tôi — đang… đứng. Đứng trên đôi chân đã từng vô dụng suốt cả thập kỷ.

Tôi chết lặng.

Anh chống tay vào tường, gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“Em… có điều gì muốn nói với anh không?”

Tim tôi rơi xuống vực.

Anh đặt một xấp ảnh lên bàn. Những bức ảnh chụp tôi và Tâm — ôm nhau ở góc vườn, tựa đầu trên vai nhau trong bóng tối. Ai đó đã theo dõi. Ai đó đã phản bội chúng tôi… mà đúng hơn, là phản bội anh để giúp anh nhìn thấy sự thật.

Tôi run bần bật. “Em… Em xin anh… nghe em giải thích…”

“Anh đã nghe đủ rồi.”
Anh quay đi, nhưng tiếng thở của anh đứt quãng như sắp gục ngã.
“Em có biết anh đã tập đứng bao lâu không? Tập đi… từng centimet… Chỉ để đến gần em hơn một chút.”

Tôi gào khóc trong lồng ngực nhưng cổ họng không phát ra nổi âm thanh.
“Em đã cô đơn. Nhưng anh cũng vậy! Em có bao giờ hỏi anh rằng anh đau đớn thế nào khi nhìn em… già đi vì mình không?”

Câu hỏi ấy như vỡ tung cả trái tim tôi.

Anh bỏ vào phòng tắm, khóa trái cửa. Tôi đứng ngoài gọi đến khản tiếng nhưng không nhận được một lời đáp. Đêm đó, tôi ngồi trước cửa phòng, lưng dựa tường, ngủ thiếp đi trong cơn giày vò.

Sáng hôm sau, anh biến mất.

Chỉ để lại một mảnh giấy:
“Cho anh thời gian để tập đi tiếp. Để xem có theo kịp em không.”

Những ngày sau đó là địa ngục. Tôi chạy tới mọi bệnh viện, hỏi tất cả bạn bè cũ của anh… vô vọng. Tôi không biết liệu anh bỏ đi vì muốn chữa lành hay vì muốn buông tay.

Rồi tôi phát hiện ra điều thứ hai khiến thế giới tôi đổ sụp:
Tôi có thai.

Hai vạch hiện lên rõ ràng. Tôi run lẩy bẩy, không biết đó là cứu rỗi hay trừng phạt. Tôi làm xét nghiệm ADN thai nhi bằng cách lấy mẫu máu của mình. Ngày có kết quả, tôi quỳ sụp giữa hành lang phòng khám.

Đứa bé… là của chồng tôi.

Phép màu đôi khi đến muộn, nhưng nó vẫn đến. Chỉ là nó chọn sai thời điểm.

Tôi quyết định giữ con. Tôi cố gắng sống như anh đang ở đây, chờ anh trở về. Ngày nào tôi cũng nhắn cho anh một tin:
“Em xin lỗi. Em sẽ chờ.”

Nhưng tất cả đều chỉ có dấu “Đã gửi”.

Tháng thứ ba của thai kỳ, một buổi tối trời trở gió, cửa nhà bật mở. Anh đứng đó. Gầy hơn trước, nhưng ánh mắt bình thản hơn nhiều.

Tôi lao tới, định ôm anh nhưng dừng lại giữa không trung. Anh nhìn bụng tôi, một nụ cười nhòe như vừa mới học lại cách biểu cảm.

“Con… của anh thật à?”
Giọng anh khản đi, như sợ hy vọng sẽ vỡ tan nếu nói to hơn.

Tôi gật đầu, nước mắt rơi từng giọt nóng bỏng.

“Em đã làm điều tệ hại nhất trên đời.”
Tôi nghẹn ngào.
“Nhưng đứa bé này… là món quà cuối cùng anh trao cho em, lúc cả hai còn chưa kịp từ bỏ nhau.”

Anh không trả lời ngay. Anh bước chậm đến gần tôi. Đặt tay lên bụng tôi — cái chạm đầu tiên sau mười năm khô cạn. Bàn tay anh run run.

“Anh không biết… bản thân có đủ can đảm để tha thứ hay không.”
Anh nói chậm, mỗi chữ một nhát cứa vào hối hận của tôi.
“Nhưng anh biết… anh vẫn muốn làm cha.”

Tôi khóc òa như một đứa trẻ.
“Em không xin anh tha thứ ngay. Em chỉ xin được ở lại, để yêu anh một lần đúng nghĩa.”

Anh tháo đôi nhẫn cưới trên tay, ngắm nó rất lâu rồi đeo lại vào tay tôi.

“Chúng ta sẽ nuôi con.”
Anh dừng lại một nhịp.
“Còn chuyện của chúng ta… để thời gian xem có còn cách nào cứu vớt không.”

Không có nụ hôn.
Không có vòng tay siết lại.
Nhưng có một niềm hy vọng mỏng như ánh trăng cuối tháng — vẫn sáng được trong đêm tối nhất.

Tôi nắm lấy tay anh. Lần đầu tiên sau mười năm, bàn tay ấy không buông rơi.

Tôi biết, chúng tôi còn một khoảng rất dài để đi qua.
Nhưng lần này…
chúng tôi đi chung một hướng.

Và tôi sẽ dành cả phần đời còn lại…
để nói với anh lời xin lỗi
mà tôi đã nợ anh suốt mười năm qua.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News