×
×

Cô ấy không nhìn tôi suốt ba ngày để tìm chồng. Mà để tìm… hồi ức bị đánh mất của chính tôi.

TÔI BỊ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ LẠ NHÌN SUỐT 3 NGÀY TRÊN TÀU – LÚC XUỐNG TÀU MỚI BIẾT SỰ THẬT CHẤN ĐỘNG

Tôi lên tàu Bắc – Nam chuyến SE7 từ Hà Nội về Sài Gòn vào một buổi chiều oi ả tháng Năm. Công tác dài ngày, lại thất bại trong việc đấu thầu một dự án quan trọng, tôi chỉ muốn về nhà càng nhanh càng tốt. Ba ngày nằm trên tàu nghe có vẻ dài, nhưng ít ra tôi còn được nghỉ lưng, không phải ngồi trong phòng họp thêm phút nào nữa.

Tôi chọn giường tầng dưới. Ngay đối diện tôi, giường dưới bên kia là một người phụ nữ – dáng vẻ gầy gò, tầm ba mươi lăm, mặc chiếc áo khoác màu be đã sờn. Lúc tôi đặt hành lý xuống, cô ta đang ngồi tựa lưng vào tường, hai tay ôm chặt chiếc balô như ôm một báu vật.

Tôi hơi cúi đầu chào. Cô ấy ngẩng lên. Và nhìn tôi.

Không phải kiểu nhìn thoáng qua hay xã giao. Mà là nhìn chằm chằm, rất lâu.

Tôi hơi lúng túng, quay đi. Nhưng mỗi khi liếc sang, tôi đều thấy ánh mắt ấy vẫn dính vào mình – như thể tôi là một điều gì đó khiến cô ta không dứt được.

Lúc đầu, tôi nghĩ có thể mình tưởng tượng. Cũng từng có những người ngồi tàu buồn chán quá nhìn lung tung. Nhưng sau vài tiếng, khi tàu qua Ninh Bình, rồi Thanh Hóa, rồi Nghệ An… ánh mắt người phụ nữ đó vẫn không thay đổi.

Tôi bắt đầu khó chịu.

Cảm giác như cả khoang tàu đầy hơi lạnh.


Ngày 1 – Ánh mắt không rời

Đêm đầu tiên, tôi gần như không ngủ được. Mỗi lần trở mình, tôi đều thấy đôi mắt kia trong bóng tối, đỏ ngầu vì thiếu ngủ, nhưng vẫn mở, vẫn nhìn tôi.

Đến mức tôi phải kéo rèm giường xuống. Nhưng tôi biết, chỉ cần hé ra, cô ấy vẫn sẽ ở đó.

Sáng hôm sau khi nhân viên toa đi bán cơm, tôi cố ý ra ngoài thật sớm, mua đồ rồi ngồi ăn ở hành lang. Tôi muốn tránh ánh mắt đó. Nhưng khi tôi quay lại phòng, cô ta lại nhìn tôi như đêm qua, không hề giảm đi.

Tôi bắt đầu nghĩ đến những chuyện xấu:

Cô ta có ý đồ gì không?

Định bắt chuyện rồi lừa đảo?

Hoặc tệ hơn – trong balô kia có thứ gì đó?

Tôi vốn sống khá thực tế, không phải kiểu đa nghi. Nhưng 24 tiếng dưới ánh mắt của một người lạ khiến ai cũng phải cảnh giác.

Đến tối ngày thứ hai, tôi không chịu nổi nữa. Tôi bật dậy:

— Cô ơi, tôi có quen biết cô không? Sao cô cứ nhìn tôi hoài vậy?

Cô ấy giật mình, như bị bắt quả tang. Đôi mắt đảo đi, lúng túng. Cô không trả lời. Chỉ cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt gấu áo.

— Nếu có chuyện gì, cô cứ nói. Chứ cô nhìn tôi như vậy, tôi hơi… sợ.

Cô ấy run run đáp bằng giọng khàn đặc:

— Tôi… xin lỗi. Tôi không cố ý.

Rồi cô ấy lại im lặng. Nhưng ngay khi tôi nằm xuống, tôi cảm giác ánh mắt đó lại quay trở lại.

Bất an cứ thế kéo dài suốt đêm.


Ngày 3 – Lời nói khiến tôi lạnh sống lưng

Sáng ngày thứ ba, tàu đã gần tới Bình Thuận. Cảm giác khó chịu lên đến đỉnh điểm. Tôi chỉ muốn xuống tàu để thoát khỏi tình trạng này.

Nhưng đúng lúc tàu sắp đến ga Diêu Trì, người phụ nữ ấy bỗng gọi tôi:

— Anh… cho tôi hỏi một câu được không?

Tôi thở dài:

— Cô nói đi.

Cô ấy ngẩng lên. Lần đầu tiên, tôi thấy cái nhìn của cô không còn dữ dội. Mà là… đau đớn.

Rồi cô thốt ra:

Anh… trông giống hệt chồng tôi.
— …
Người đã mất tích mười năm nay.

Tôi sững người.

Tim tôi đập mạnh đến mức nghe được cả tiếng. Tôi không biết phải phản ứng thế nào.

— Cô nói… cái gì cơ?

Người phụ nữ nghiến môi, như phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh:

— Tôi biết anh không tin. Ai cũng nghĩ tôi bị hoang tưởng. Nhưng… tôi chắc chắn. Từ lúc nhìn thấy anh. Khuôn mặt, ánh mắt, vết sẹo nhỏ cạnh tai trái… tất cả đều giống. Không sai chút nào.

Cô ta nói, giọng run rẩy:

— Tôi theo dõi anh ba ngày vì không dám tin vào mắt mình… Không dám hy vọng. Nhưng càng nhìn… tôi càng thấy… đó thực sự là anh ấy.

Tôi lùi lại, cảnh giác:

— Cô nhầm rồi. Tôi chưa từng gặp cô. Và tôi không phải chồng cô.

Cô ấy khẽ cười, một nụ cười đau khổ:

— Tôi biết anh sẽ nói vậy.

Rồi cô mở balô, lấy ra một chiếc ví cũ. Từ trong ví, cô rút ra một bức ảnh đã bạc màu.

Tôi nhìn.

Rồi tôi chết lặng.

Người đàn ông trong ảnh… giống tôi đến 80%.

Không phải kiểu giống chung chung. Mà là cái giống khiến tôi phải thấy rùng mình:

cùng dáng mặt

cùng đôi mắt

cả cái vết sẹo đúng vị trí cạnh tai trái

Tôi hít mạnh một hơi:

— Anh ta là chồng cô?

— Phải. Anh ấy tên Tuấn. Chúng tôi cưới nhau năm tôi 22 tuổi. Hai năm sau, anh ấy mất tích. Không một manh mối. Không xác. Không tin nhắn. Không lời từ biệt.

Cô ấy nắm chặt ảnh:

— Tôi đi dọc đất nước tìm anh ấy suốt mười năm. Và khi nhìn thấy anh… tôi có cảm giác mình cuối cùng cũng tìm được.

Tôi nghẹn họng.

Nhưng lý trí vẫn bật lên:

— Cô đang nghĩ tôi là chồng cô?

Cô lắc đầu:

— Không. Tôi biết anh không phải. Chồng tôi có một nốt ruồi dưới cằm. Anh thì không. Nhưng… tại sao hai người lại giống nhau đến vậy?

Cô ngước lên, mắt đỏ hoe:

— Anh có bao giờ… nghi ngờ… bản thân anh không?

Câu hỏi đó khiến tôi choáng.

Tôi luôn nghĩ mình bình thường, sinh ra và lớn lên cùng bố mẹ tại Ninh Bình. Nhưng bất giác, một ký ức mờ nhạt khiến tôi lạnh sống lưng: ký ức về những năm trước 7 tuổi, tôi không bao giờ nhớ được rõ ràng.

Tôi đã nhiều lần hỏi bố mẹ. Họ luôn đáp:
“Con bệnh nặng, bị sốt cao, nên quên vài chuyện thời nhỏ là bình thường.”

Nhưng… liệu có đúng thế?

Tôi nuốt nước bọt:

— Cô tìm tôi… để làm gì?

Người phụ nữ hít sâu, giọng gần như vỡ:

— Tôi chỉ muốn biết… vì sao hai người lại giống nhau như vậy.
— Và…
Nếu chồng tôi thật sự còn sống… anh ấy đang ở đâu.

Tàu giảm tốc. Đến ga.

Cô ấy đứng dậy. Bàn tay run nhẹ.

— Cảm ơn anh đã nghe tôi nói. Tôi không có ý làm phiền. Nhưng… nếu sau này anh phát hiện điều gì đó… xin hãy nhớ đến tôi.

Cô quay mặt đi, kéo balô lên vai, bước nhanh xuống tàu như trốn tránh.

Tôi nhìn theo, lòng rối như tơ vò.

Chỉ cần một phút nữa, tôi có thể gọi cô lại. Hỏi thêm. Tra rõ ngọn ngành.

Nhưng tôi đã không làm.


Ga cuối — Bí mật bật tung

Tôi xuống tàu ở Sài Gòn, cố trấn tĩnh. Tự trấn an rằng đó chỉ là trùng hợp. Rằng nhiều người trên đời giống nhau đến kỳ lạ. Rằng người phụ nữ ấy chỉ đang tuyệt vọng mà bấu víu vào bất cứ tia hy vọng nào.

Nhưng ngay khi tôi mở vali tại nhà… tôi thấy một phong bì nằm ngay trên cùng hành lý của mình.

Tôi chắc chắn mình không để gì vào đó.

Trên phong bì ghi bằng nét chữ run tay:

“Nếu anh tìm ra sự thật, xin đừng quay lưng với nó.”

Tôi mở ra.

Bên trong là một giấy chứng sinh cũ. Và thứ khiến tôi rùng mình đến mức đánh rơi nó xuống sàn:

Tên đứa bé: Nguyễn Hoàng Nam.
Ngày sinh: 08/04/1991.

→ Trùng khớp với ngày sinh của tôi.

Phần cha mẹ để trống.

Phần ghi chú có một dòng nguệch ngoạc:

“Trẻ được tìm thấy ven biển Phan Rang, cùng ngày một người đàn ông tên Nguyễn Minh Tuấn mất tích.”

Tôi run tay lật mặt sau.

Có thêm một câu:

“Nếu anh là Nam… thì Tuấn không phải là chồng tôi. Mà là… anh trai anh.”

Tim tôi như ngừng đập.

Cả người tôi lạnh buốt.

Không thể nào. Không thể nào!

Tôi tức tốc gọi về cho mẹ. Giọng bà run lên khi tôi hỏi về quá khứ trước 7 tuổi.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng dài như thế kỷ… mẹ tôi bật khóc:

— Con… được nhặt về. Mẹ xin lỗi. Chúng ta không biết bố mẹ ruột của con là ai. Chỉ biết con được tìm thấy ven biển đúng như con nói…

Tôi cầm điện thoại, bàn tay run bần bật.

Mọi mảnh ghép từ từ lấp vào chỗ trống.

Tại sao tôi không nhớ gì trước 7 tuổi.
Tại sao bố mẹ nuôi luôn tránh né khi tôi hỏi.
Tại sao tôi và người trong ảnh giống nhau như hai giọt nước.

Và quan trọng nhất.

Người phụ nữ trên tàu… đã biết điều đó ngay từ đầu.


Ba ngày sau – Sự thật cuối cùng

Tôi quyết định quay lại ga Diêu Trì – nơi cô ấy xuống tàu – để tìm cô. Nhưng khi tôi đến, trạm trưởng ga nói:

— À, cô đó hả? Cô ấy ngồi ở phòng chờ suốt một ngày hôm đó… Rồi đi theo một người đàn ông đến biển.

— Một người đàn ông?

— Ừ. Nhìn hơi giống cậu đấy.

Tôi đứng sững.

— Họ đi đâu?

Trạm trưởng lắc đầu:

— Tôi không biết. Chỉ thấy họ đi về hướng mũi đất vắng. Tối đó có người báo… họ thấy ai đó rơi xuống biển. Nhưng tìm mãi không thấy xác.

Tôi lạnh sống lưng.

— Người đàn ông đó… có để lại thông tin gì không?

Ông ta nhíu mày:

— Có. Ông ấy ký tên trong sổ liên hệ. Tôi còn giữ đây.

Ông mở quyển sổ cũ. Lật vài trang. Rồi xoay cho tôi xem.

Tôi nhìn xuống.

Và tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Tên người đàn ông:

Nguyễn Minh Tuấn.

Dòng ghi chú:

“Tìm vợ tôi.”

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Tôi ngồi phịch xuống ghế.

Người đàn ông giống tôi… không phải 80%.
Không phải 90%.
Mà là 100%.

Tuấn.

Anh trai ruột của tôi.

Anh không hề chết.
Anh đang tìm vợ mình.
Và có thể chính anh… đã tìm thấy cô ấy trước tôi một bước.

Nhưng cả hai… đều đã biến mất.


Kết

Tôi trở về nhà, lòng đầy khoảng trống. Những ngày sau đó, tôi tìm mọi cách để tra lại hồ sơ mất tích mười năm trước. Tôi đến công an Phan Rang. Đến các bệnh viện. Đi dọc bờ biển nơi tôi từng được tìm thấy.

Không ai biết gì.

Không ai còn thấy họ.

Như thể họ đã tan biến khỏi thế giới này.

Mỗi tối, tôi ngồi một mình trước bức ảnh người đàn ông trong phong bì. Người có gương mặt giống hệt tôi.

Tôi thì thầm:

— Anh… còn sống không?
— Và… em có thực sự là em trai anh?

Không có câu trả lời.

Chỉ có tiếng sóng biển từ xa vọng lại.


Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết điều gì đã xảy ra sau khi cô ấy xuống tàu.

Nhưng có một điều tôi biết chắc:

Cô ấy không nhìn tôi suốt ba ngày để tìm chồng.
Mà để tìm… hồi ức bị đánh mất của chính tôi.

Và khi tôi nhận ra điều đó, thì đã quá muộn.

Họ đã rời khỏi thế giới tôi… lần thứ hai.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News