Tôi mang thai được gần ba tháng thì bắt đầu nghén nặng. Chỉ cần ngửi mùi cơm cũng buồn nôn, người mệt rã rời. Chồng tôi – Tuấn – bận đi công tác, mẹ chồng ở xa, nên phần lớn thời gian tôi ở một mình.
Buổi chiều hôm đó, tôi ngất ngay trong bếp. Khi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Điều khiến tôi sững sờ hơn cả – người bước vào sau đó lại là Minh, bác sĩ phụ trách khoa sản – và cũng chính là người yêu cũ của tôi.
Bốn năm trước, Minh và tôi từng yêu nhau say đắm. Anh là sinh viên y, còn tôi học sư phạm. Ngày đó, anh nghèo, tôi chẳng màng, chỉ cần bên anh là đủ.
Nhưng rồi anh nhận được học bổng đi nước ngoài. Tôi chờ đợi, viết thư, gọi điện – nhưng một ngày, anh gửi tin nhắn duy nhất:
“Anh xin lỗi, chúng ta không cùng hướng đi.”
Tôi khóc suốt một tuần, rồi tự nhủ phải quên. Sau này gặp Tuấn – người đàn ông ổn định, biết chăm sóc, tôi đồng ý cưới, tự nhủ quá khứ đã chôn vùi.
Không ngờ, định mệnh lại kéo tôi gặp Minh trong hoàn cảnh này.
Anh bước đến, ánh mắt lạnh lùng, giọng trầm trầm:
— Cảm giác làm mẹ thế nào?
Tôi lúng túng:
— Anh… là bác sĩ điều trị cho tôi à?
— Trùng hợp thôi. Bệnh nhân nhiều, ai mà ngờ lại là… người cũ.
Anh nhếch môi cười nhạt, giọng pha chút mỉa mai:
— Hồi đó cô bảo sợ bác sĩ nghèo không lo nổi cho mình, giờ lại nằm đây chờ người khác cứu. Cuộc đời đúng là thú vị.
Tôi khựng lại.
— Anh đang nói gì vậy? Tôi… chưa từng nói thế.
Minh khoanh tay, mắt tối đi:
— Thế thì ai nói với tôi? Lúc tôi ở bên kia, bạn cô nhắn rằng cô lấy chồng nhà giàu, bảo tôi “đừng mơ mà đòi quay lại”.
Tôi bật cười cay đắng:
— Nếu anh tin người khác hơn tôi, có lẽ anh chưa bao giờ thật lòng.
Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng. Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều, nghe như nhịp đập xa xôi của những gì đã chết.
Vài ngày sau, tôi xuất viện. Minh làm thủ tục nhanh, thái độ vẫn lạnh. Nhưng khi tôi ký giấy ra viện, anh khẽ nói:
— Cô nhớ giữ sức. Thai của cô yếu, lần sau có chuyện gì, gọi thẳng cho tôi.
Tôi ngước nhìn, ánh mắt anh không còn sắc lạnh nữa, mà là… bối rối.
Tôi chỉ gật đầu:
— Cảm ơn bác sĩ.
Thời gian trôi. Tôi sinh con, Tuấn ngày càng bận, thường xuyên vắng nhà. Tôi quen với việc một mình đi khám, tiêm, chăm con.
Một buổi tối, bé sốt cao phải vào viện. Người trực hôm đó lại là Minh. Anh chạy tới, bế bé từ tay tôi, ra lệnh cho y tá chuẩn bị thuốc hạ sốt, giọng vừa nhanh vừa lo:
— Sao để con sốt thế này? Bé mất nước rồi!
Anh thức cả đêm bên giường bệnh. Lúc bé ngủ, anh ngồi xuống ghế, thở dài:
— Tôi cứ tưởng mình đã quên cô rồi. Nhưng nhìn đứa bé, tôi lại… không thể.
Tôi cười nhạt:
— Đừng nói những lời không nên nói nữa, anh là bác sĩ, tôi là bệnh nhân.
Anh nhìn tôi thật lâu rồi nói khẽ, nụ cười mệt mỏi:
— Câu tôi nói hôm ở viện, cô còn nhớ không? “Cuộc đời thật thú vị.”
— Ừ, nhớ chứ.
— Tôi nói thêm nhé: thú vị… nhưng cũng tàn nhẫn. Tôi từng nghĩ cô phản bội, nên bỏ đi, hóa ra người phản bội lại là kẻ gửi tin nhắn giả kia – chính người bạn thân cô ngày đó.
Tôi sững sờ:
— Gì cơ?
— Tôi mới gặp lại cô ta ở hội thảo. Cô ta thú nhận, ngày ấy thích tôi nên cố chia rẽ hai đứa. Còn cô thì vẫn đợi tôi suốt gần một năm sau đó…
Tôi im lặng. Mọi thứ như sụp xuống rồi bỗng sáng trở lại.
Bốn năm trước, chúng tôi mất nhau vì một lời nói dối.
Bốn năm sau, gặp lại, đã quá muộn.
Tôi chỉ nói khẽ:
— Bây giờ tôi có chồng, có con. Duyên cũ không thể nối.
Anh gật đầu, mắt ánh lên nỗi buồn khó tả:
— Tôi biết. Chỉ mong cô hạnh phúc. Còn nếu một ngày cô mệt, hãy nhớ vẫn có người từng yêu cô đến mức sẵn sàng làm lại, dù chỉ là từ vết thương.
Một năm sau, tôi chuyển nhà. Đêm dọn đồ, tôi mở tủ, thấy trong túi đồ cũ là tờ giấy bệnh án – chữ bác sĩ điều trị “Nguyễn Minh” nghiêng nghiêng ở góc. Bên dưới có dòng chữ nhỏ bằng bút chì, chắc anh viết thêm lúc nào đó:
“Đừng quên ăn uống đầy đủ. Và nếu có mệt, hãy để tôi chăm một lần – dù chỉ là trong mơ.”
Tôi gấp tờ giấy lại, cất vào hộp gỗ. Ngoài trời, gió khẽ lay rèm cửa.
Cuộc đời thật lạ – người ta có thể gặp nhau, yêu nhau, mất nhau, rồi lại gặp giữa một hành lang bệnh viện lạnh buốt.
Nhưng điều ấm nhất… lại là một ánh nhìn chưa kịp nói ra.
Kết thúc:
Người đàn ông từng buông một câu lạnh lùng năm ấy, hóa ra chỉ vì hiểu lầm. Khi gặp lại, anh không còn là người yêu, chỉ là bác sĩ – nhưng vẫn đủ khiến trái tim người phụ nữ kia run lên, giữa cả một đời đã đổi khác.
Và họ đều hiểu: đôi khi, yêu chưa chắc là được ở bên – mà là biết dừng lại, để người kia bình yên.