Ngày về làm dâu, tôi từng nghĩ chỉ cần mình chịu khó, chịu nhịn thì gia đình chồng sẽ yên ấm. Nhưng càng sống, tôi càng thấy bản thân giống như người ngoài chen chân vào một ngôi nhà vốn không thuộc về mình.
Mẹ chồng tôi – bà Hoa – thương con trai đến mức mù quáng. Mỗi tối, bà lấy cớ đau lưng, khó ngủ rồi sang phòng vợ chồng tôi nằm cạnh. Ban đầu, tôi nghĩ chỉ đôi lần, nhưng thành thói quen. Có khi bà còn gác tay ôm con trai mình ngủ say, mặc kệ tôi nằm chênh vênh ở mép giường. Tôi góp ý, bà gắt:
– Nó là con trai tôi, tôi ôm thì có sao? Cô ghen với cả mẹ chồng à?
Tôi nghẹn lời.
Chưa hết, ban ngày bà lại đi rêu rao khắp xóm: “Con dâu nhà tôi lười lắm, việc nhà chẳng động tay, toàn để tôi già rồi còn phải làm.” Trong khi thực tế, tôi đi làm từ sáng đến tối, nai lưng nuôi cả gia đình, tiền ăn uống, sinh hoạt đều từ lương tôi mà ra.
Còn chồng tôi – anh Quân – thì sao? Anh viện cớ “công việc bận rộn”, nhưng thực chất là đi với nhân tình. Tôi biết, tôi có bằng chứng, nhưng mỗi khi nhắc đến, mẹ chồng lại gạt phắt:
– Đàn ông ra ngoài giao lưu là chuyện bình thường. Con dâu mà cứ soi mói thì chỉ làm khổ chồng.
Nỗi ấm ức tích tụ từng ngày.
Đỉnh điểm là một buổi tối, khi tôi về nhà sau ca làm thêm, người rã rời. Mẹ chồng ngồi phòng khách, thấy tôi liền bóng gió:
– Đi làm về muộn thế, chắc cũng rủ rê ai đó chứ gì. Đàn bà mà suốt ngày cắm đầu đi kiếm tiền, không lo việc nhà, giữ chồng, thì mất chồng ráng chịu.
Tôi cắn răng im lặng. Nhưng khi bước vào phòng, thấy bà vẫn nằm ôm Quân ngủ ngon lành, còn anh thì hờ hững quay lưng lại với tôi, trong lòng tôi như có ngọn lửa bùng lên.
Sáng hôm sau, tôi thu hết can đảm, đứng giữa nhà, trước mặt mẹ chồng và Quân, nói rõ ràng từng chữ:
– Thưa mẹ, có lẽ con nên trả lại con trai cho mẹ. Con không thể bao dung đến mức tối nào mẹ cũng vào phòng con ngủ, ôm chồng con. Con càng không chịu nổi cảnh mẹ đi rêu rao khắp xóm con lười biếng, trong khi chính con là người nai lưng làm việc, nuôi sống cả gia đình này.
Không khí sững lại. Mẹ chồng trố mắt:
– Cô nói gì thế hả?
Tôi nhìn thẳng:
– Con đã nhịn quá đủ. Chồng con thì đi với nhân tình, mẹ thì bênh vực, còn con bị coi như kẻ dư thừa. Nếu đây là gia đình mà mẹ muốn, thì con xin trả lại.
Quân bật dậy, gằn giọng:
– Cô đừng nói bậy. Tôi đi công tác chứ không phải…
Tôi lạnh lùng ném lên bàn xấp ảnh chụp anh tay trong tay với người đàn bà khác, trong quán bar, trong khách sạn. Anh tím mặt, không nói được lời nào.
Mẹ chồng run rẩy, nhìn những bức ảnh, rồi nhìn tôi, nhưng vẫn cố cãi:
– Con trai tôi chắc có lý do…
– Lý do gì cũng không thể bào chữa cho phản bội. – Tôi cắt lời. – Mẹ muốn giữ con trai mẹ, xin mời. Nhưng con sẽ không tiếp tục sống trong cái nhà mà sự thật bị bóp méo, còn công sức của mình bị phủ nhận.
Nói rồi, tôi vào phòng, thu dọn đồ. Con nhỏ nhà tôi bám lấy chân mẹ, hỏi ngây thơ:
– Mẹ đi đâu thế?
Tôi ôm con, nước mắt rơi.
– Mẹ đưa con đến nơi thật sự là nhà.
Tôi rời khỏi căn nhà đó trong sự im lặng nghẹn ngào.
Một tháng sau, đơn ly hôn được gửi đến Quân. Anh tìm tôi, hốc hác, xin tha thứ, hứa sẽ cắt đứt với nhân tình. Nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh. Tôi nhìn anh, chỉ thấy một người đàn ông yếu đuối, núp sau lưng mẹ, không dám bảo vệ vợ.
Mẹ chồng gọi cho tôi, giọng nghẹn ngào:
– Mẹ sai rồi. Mẹ thương con trai quá hóa mù quáng. Nhưng giờ, con có thể quay lại, chúng ta làm lại từ đầu…
Tôi im lặng một lúc lâu, rồi đáp:
– Mẹ ạ, làm dâu, con có thể chịu đựng. Làm vợ, con có thể nhẫn nhịn. Nhưng là một người mẹ, con không thể dạy con gái mình rằng phải chấp nhận bị coi thường. Con chọn ra đi, không phải vì con hận, mà vì con muốn sống đúng nghĩa.
Từ đó, tôi và con sống một cuộc đời mới, tuy vất vả nhưng bình yên. Tôi đi làm, tự nuôi con, không còn phải nín nhịn trong những bữa cơm chan đầy nước mắt.
Còn Quân, vẫn ở lại với mẹ. Nhưng tôi biết, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhận ra: người đàn ông không bảo vệ được vợ thì mãi mãi chỉ là đứa trẻ nấp sau lưng mẹ.
Cuộc hôn nhân khép lại, nhưng tôi thấy lòng nhẹ nhõm. Vì cuối cùng, tôi đã dám nói lên điều mình chịu đựng bấy lâu: “Thưa mẹ chồng, con trả lại con trai cho mẹ.”