×
×

Đèn nhà bật sáng, tiếng cười trong phòng khách vang lên: “Mẹ ơi, con tính nghỉ làm luôn Vợ con kiếm hơn 70 triệu rồi, cần gì phải đi làm 12 triệu nữa, nh/ục m//ặt!”

Ngày tôi được tăng lương lên 70 triệu, trời Hà Nội đổ một cơn mưa nhẹ. Tôi mở mail thông báo, bàn tay run lên vì xúc động. Cuối cùng, những đêm thức trắng chạy dự án, những lần stress đến muốn bỏ việc… đã được đền đáp.

Tôi hí hửng mang tin vui về nhà. Tối đó, cơm canh dọn sẵn, mẹ chồng ngồi xem phim truyền hình, chồng tôi – Tuấn – đeo headphone chơi game, chẳng buồn nhìn tôi.

Tôi nhoẻn cười:

“Tuấn này… em được tăng lương rồi!”

Tuấn tháo headphone:

“Bao nhiêu?”

“70 triệu…”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì mẹ chồng đã ngẩng phắt dậy, bàn tay dừng giữa không trung:

“70 triệu? Chà, con dâu nhà này giỏi thế còn gì!”

Tôi tưởng bà khen thật, nhưng chưa đầy hai giây sau:

“Vậy đưa mẹ 50 triệu mỗi tháng. Nhà này bao nhiêu khoản, điện nước, ăn uống, đối nội đối ngoại… Con trai mẹ đi làm cực khổ để giữ sĩ diện gia đình, không thể để nó thiếu thốn!”

Tôi nghẹn họng:

“Mẹ ơi… con còn bố mẹ bên ngoại, còn khoản tiết kiệm nữa…”

“Tiết kiệm cái gì? Bộ định trốn riêng à? Không được thì ly hôn ngay đi!

Tuấn chỉ im lặng, rồi quay sang tôi:

“Thôi em đưa cho mẹ đi, mẹ nuôi anh bao nhiêu năm, mình có điều kiện thì phụ mẹ chứ!”

Tim tôi trĩu xuống.
Ngày cưới, Tuấn từng nắm tay tôi nói:

“Vợ anh sẽ không bao giờ phải chịu thiệt.”

Thì ra tất cả chỉ là lời hứa đường mật.


# Nhà chồng – nơi tôi là cái máy in tiền

Từ hôm đó, bà Hảo trở thành người quản lý tài chính nhà tôi. Mọi khoản chi đều do bà quyết, còn tôi chỉ có nhiệm vụ chuyển tiền.

Nhưng những khoản “chung” ấy toàn có lợi cho ai thì rõ:

  • Mua tủ lạnh Side by Side mới tinh → để mẹ chồng khoe với hội bạn

  • Mua xe SH cho Tuấn → “đàn ông phải đi xe đẹp”

  • Đám cưới em họ Tuấn → tôi phải chi 20 triệu “để giữ thể diện”

Mỗi lần tôi lúng túng, bà Hảo lại gào:

“Không thích thì ly hôn đi! Nhà này đầy người muốn bước vào!”

Tuấn vẫn im thin thít.
Cứ như thể, chỉ cần tôi còn in ra tiền, anh sẽ còn yêu tôi.


# Những lời nói sau cánh cửa

Một hôm tôi đi công tác về sớm. Đèn nhà bật sáng, tiếng cười trong phòng khách vang lên.

“Mẹ ơi, con tính nghỉ làm luôn. Vợ con kiếm hơn 70 triệu rồi, cần gì phải đi làm 12 triệu nữa, nhục mặt!”

Tuấn nói, giọng phơi phới.

“Phải đó!” – mẹ chồng tán đồng –
“Con trai mẹ đẹp trai, mẹ nuôi được! Đàn ông mà đi làm lương ba cọc ba đồng thì mất mặt gia đình!”

“Con chỉ cần dọa ly hôn, cô ấy sợ liền!”

Cả hai phá lên cười.

Tay tôi tuột khỏi nắm cửa, mắt nhòe đi.
Thì ra tôi chỉ là con gà đẻ trứng vàng.


# Ly hôn – không phải dấu chấm hết

Tôi đặt tờ giấy ly hôn lên bàn ngay tối hôm đó.

Tuấn sững người:

“Em đùa gì kỳ…”

“Không đùa. Từ nay tiền của em… là của em.”

Mẹ chồng gào:

“Cô điên à? Ai lo cho con trai tôi? Ai nuôi mẹ lúc già?”

Tôi ngẩng đầu:

“Mẹ còn đứa con trai giỏi giang 12 triệu/tháng mà!”

Tuấn nổi điên:

“Em vô ơn!”

Tôi hít sâu:

“Em chỉ trả lại những gì anh và mẹ dành cho em: sự thờ ơ và tham lam.”

Tôi ký. Một nét bút mà trái tim cũng hằn một vết sẹo.


# Rời khỏi nơi gọi là “nhà”

Tôi chuyển ra ngoài ngay hôm sau.
Không ai giữ tôi lại.
Có lẽ với họ, mất cái thẻ ATM biết đi… mới là điều đáng tiếc, chứ không phải mất một con người.

Công việc của tôi dần thuận lợi.
Nhờ năng lực và nỗ lực, tôi được đề bạt làm Trưởng phòng dự án. Lương tăng lên hơn 120 triệu.
Tôi cố sống thật tốt – để thấy rằng mình đã đúng.


# Người đàn ông đứng sau

Minh – giám đốc công ty đối tác – là người luôn lặng lẽ quan tâm tôi.

Anh từng hỏi:

“Em có hối hận khi ly hôn không?”

Tôi cười:

“Hối hận vì cưới sai người…”

Minh không nói, chỉ lặng lẽ đưa tôi tách trà gừng mỗi đêm tăng ca.

Anh không hứa hẹn điều gì, nhưng đủ để tôi tin:
Nếu có người để dựa vào… thì phải là người khiến mình thấy an toàn.


# Kẻ thù xuất hiện trở lại

Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ… mẹ chồng cũ.

“Hân à, lâu quá không gặp… Mẹ nhớ con lắm!”

Tôi suýt làm rơi điện thoại.

“Tuấn giờ thất nghiệp rồi. Con có thể… quay về nhà không? Dù gì con cũng từng là dâu của mẹ…”

Tôi bật cười – một tiếng cười chua chát.

“Mẹ muốn con quay lại để nuôi hai mẹ con à?”

Bà hạ giọng:

“Ngày xưa mẹ nóng nảy quá… Con bỏ qua cho mẹ lần này được không?”

Tôi định từ chối thẳng, nhưng đúng lúc đó Minh bước đến, nói đủ lớn để đầu dây bên kia nghe thấy:

“Hân, em ký hợp đồng 5 tỷ cho dự án mới nhé. Anh đã chuyển hết tài liệu cho em rồi.”

Đầu dây im bặt.

“Cậu Minh đó à? Giám đốc Minh? Hai đứa… quen nhau rồi sao?”

Giọng bà Hảo đổi sang ngọt xớt:

“Hân ơi… Con là phúc tinh của nhà mẹ…”

Tôi cúp máy.


# Bữa tiệc định mệnh: trả lại tất cả

Công ty Minh tổ chức tiệc ký kết dự án lớn tại khách sạn 5 sao.
Khách mời nhiều nhân vật có tiếng.
Tôi được mời với tư cách Trưởng phòng dự án – đại diện phía đối tác.

Ai ngờ, Tuấn cũng có mặt. Anh đi cùng… Lan – người yêu cũ của anh, nay là đồng nghiệp trong ngân hàng mới.

Lan nhìn tôi, nhếch mép:

“Chị vẫn một mình à? Không giữ nổi chồng à?”

Tuấn thì tỏ vẻ tiếc nuối:

“Giá như ngày đó em biết điều hơn…”

Minh bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi:

“Xin lỗi anh chị, bạn gái tôi phải lên sân khấu rồi.”

Cả hội trường quay lại nhìn.

Tôi nhìn thấy mẹ chồng cũ đứng phía xa, mắt tròn xoe ngỡ ngàng.

Đèn sân khấu rọi xuống.
Tôi bước lên và phát biểu:

“Tôi từng nghĩ hôn nhân là nơi người ta dựa vào nhau để cùng tốt lên. Nhưng tôi đã sai. Rất may, tôi đã kịp rời đi… trước khi tự biến mình thành máy rút tiền cho người khác.”

Cả khán phòng vỗ tay.
Mắt Tuấn đỏ lên, Lan thì sầm mặt lại.

Bà Hảo lao đến:

“Hân ơi, mẹ xin lỗi… Con quay về nhé? Mẹ và Tuấn đang rất khó khăn…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:

“Con đường của tôi giờ không có lối quay lại.”

Tuấn bỗng quỳ xuống trước mặt tôi:

“Anh sai rồi… Hân, cho anh một cơ hội…”

Lan hét lên:

“Anh quỳ trước mặt cô ta sao?!”

Bà Hảo nắm lấy tay tôi:

“Con không nhớ ngày cưới mẹ yêu thương con thế nào à?”

Tôi nhẹ nhàng rút tay lại:

“Mẹ yêu… tiền của con cơ.”

Tôi đặt một phong bì lên bàn:

“50 triệu mẹ từng đòi con đóng góp mỗi tháng. Đây là tháng cuối cùng con trả nợ lòng tham của mẹ.”

Bà Hảo hóa đá.

Tôi nắm tay Minh, rời khỏi ánh mắt cầu xin tội nghiệp của họ.


# Kết – Tự do là món quà đắt giá nhất

Tối hôm ấy, tôi và Minh đứng trên tầng thượng khách sạn, nhìn xuống thành phố sáng đèn.

Minh hỏi:

“Giờ em có tin mình xứng đáng hạnh phúc chưa?”

Tôi tựa đầu vào vai anh, mỉm cười:

“Em tin.”

Phía dưới, Tuấn vẫn đứng đó, nhìn theo chúng tôi.
Người đàn ông từng coi thường tôi…
Giờ ôm lấy sự tiếc nuối vô hạn.

Còn tôi?

Tôi đã thoát khỏi vũng lầy mang tên “gia đình độc hại”.
Tôi đã chọn chính mình.

Và đó là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời.


Thông điệp

Không phải ai rời đi cũng là mất mát.
Có những thứ ra đi rồi… mới là may mắn.

Hôn nhân không phải nơi người ta đến để lợi dụng nhau.
Nếu một ngày bạn phải trả tiền để được yêu thương,
hãy bước đi, vì bạn đáng giá hơn thế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News