×
×

Đừng bao giờ đánh giá một con người chỉ qua một lát cắt, vì đằng sau mỗi hành động kỳ lạ luôn là một câu chuyện cần được lắng nghe bằng cả trái tim

Chiều thứ Sáu, bầu trời Sài Gòn thấp tênh, những đám mây chì nặng trĩu như muốn đổ sập xuống những tòa nhà cao tầng. Mai bước ra khỏi văn phòng với đôi vai mỏi nhừ. Cô vội vã ghé qua chợ, mua ít sườn non về nấu canh chua – món khoái khẩu của bé Bơ.

Kiên, chồng cô, đã đi công tác Hà Nội được hơn một tháng. Theo kế hoạch, anh sẽ ở đó thêm một tháng nữa để hoàn tất dự án xây dựng cầu vượt. Những cuộc gọi video ngắn ngủi mỗi tối thường kết thúc bằng câu nói quen thuộc của Kiên: “Anh bận quá, em giữ sức khỏe, chăm con giúp anh nhé.”

Mọi chuyện có lẽ đã cứ thế trôi đi trong bình yên giả tạo, nếu như tuần trước Mai không quyết định đưa bé Bơ đi Đà Nẵng du lịch theo lời mời của hội bạn thân. Cô muốn tạo bất ngờ cho Kiên bằng cách không thông báo, nghĩ rằng mình chỉ đi vài ngày rồi về.

Nhưng định mệnh lại chọn Hội An làm nơi hạ màn vở kịch.

Buổi chiều hôm đó, khi đang đi dạo bên dòng sông Hoài, Mai khựng lại. Giữa dòng người tấp nập, một bóng dáng cao gầy, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh rêu quen thuộc hiện ra. Là Kiên. Tim Mai đập loạn nhịp. Cô định gọi tên anh, định chạy đến ôm chầm lấy chồng. Nhưng bước chân cô đông cứng lại khi thấy Kiên không đi một mình.

Trên tay anh là một đứa bé khoảng ba tuổi, mặc bộ đồ yếm bò, đang cười nắc nẻ. Cạnh anh là một người phụ nữ gầy gò, quấn khăn rằn trên đầu, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt nhìn Kiên đầy tin cẩn. Họ trông giống như một gia đình nhỏ đang tận hưởng kỳ nghỉ hạnh phúc. Kiên bế đứa bé một cách điệu nghệ, anh hôn nhẹ lên trán nó – cái cử chỉ mà anh vẫn thường làm với bé Bơ mỗi sáng.

Mai không đánh ghen. Cô không đủ sức. Cô dắt bé Bơ lùi lại, trốn sau một góc tường cổ kính, cảm giác như toàn bộ dưỡng khí trong lồng ngực đã bị rút cạn. Cô lặng lẽ chụp lại một tấm hình, bàn tay run rẩy khiến bức ảnh hơi nhòe đi, nhưng khuôn mặt Kiên thì rõ mồn một.

Cô trở về Sài Gòn ngay trong đêm đó, gửi con cho bà ngoại và ngồi đợi anh.

Cánh cửa căn hộ mở ra lúc 10 giờ tối. Kiên bước vào, trông anh phờ phạc, tay xách chiếc vali đầy bụi đường.

“Sao em không bật điện?” Kiên hỏi, giọng mệt mỏi.

Mai không đáp. Cô đứng dậy, tiến về phía anh và giơ điện thoại lên. Bức ảnh trên màn hình sáng rực giữa bóng tối. “Hà Nội của anh đây sao? Đứa bé này là ai? Người đàn bà đó là ai?”

Sự im lặng bao trùm không gian. Mai chờ đợi một lời giải thích, một sự quỳ lụy, hoặc ít nhất là một lời nói dối vụng về. Nhưng không. Sắc mặt Kiên biến đổi từ kinh ngạc sang tức giận tột độ. Anh nghiến răng, và trước khi Mai kịp định thần, một tiếng “chát” chói tai vang lên.

Cái tát mạnh đến mức Mai ngã nhào xuống ghế sofa. Vị mặn của máu thấm vào đầu lưỡi. Cô bàng hoàng nhìn chồng. Người đàn ông hiền lành, chưa bao giờ lớn tiếng với vợ trong suốt bảy năm qua, vừa ra tay với cô.

“Cô theo dõi tôi?” Kiên gầm lên, giọng run rẩy vì một nỗi niềm gì đó không phải là ác ý, mà giống như sự hoảng loạn. “Ai cho phép cô chạm vào bí mật này? Cô có biết mình vừa phá hỏng cái gì không?”

Nói rồi, Kiên bỏ vào phòng làm việc, khóa trái cửa lại. Mai nằm đó, nước mắt tràn ra gối. Đau đớn thể xác không thấm vào đâu so với sự sụp đổ của một niềm tin. Cô tin mình đã mất anh. Cô tin anh đã có một gia đình khác, và cái tát kia là phát súng kết liễu cuộc hôn nhân này.

Sáng hôm sau, Kiên rời nhà từ sớm, để lại một tờ giấy trên bàn: “Đừng tìm anh. Đợi anh một tuần nữa, anh sẽ giải quyết xong tất cả.”

Mai không đợi được. Với bản năng của một người vợ bị tổn thương, cô quyết định tự mình tìm kiếm sự thật. Qua một người bạn làm ở công ty xây dựng của Kiên, cô biết được một thông tin kỳ lạ: Kiên không hề nhận dự án ở Hà Nội. Anh đã xin nghỉ phép không lương hai tháng nay với lý do “việc gia đình cực kỳ hệ trọng”.

Lần theo những manh mối ít ỏi, Mai tìm thấy một địa chỉ ở một khu chung cư cũ tại Thủ Đức. Đó không phải Đà Nẵng, có lẽ họ đã quay về đây.

Khi cô đứng trước căn phòng 402, tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cửa không khóa hẳn, hé lộ một khe nhỏ. Mai ghé mắt nhìn vào.

Trong phòng, mùi thuốc tây nồng nặc. Người phụ nữ gầy gò hôm nọ đang nằm trên giường, hơi thở thoi thóp. Đứa bé đang ngồi chơi những khối logo dưới sàn. Và Kiên, anh đang ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay khô héo của người phụ nữ kia.

“Anh Kiên… cảm ơn anh…” Người phụ nữ thầm thì. “Nếu không có anh… mẹ con em không biết trông cậy vào ai. Chị nhà… chị ấy vẫn chưa biết gì chứ?”

Kiên thở dài, giọng anh nghẹn lại: “Cô ấy thấy rồi. Hôm qua tôi đã lỡ tay… Tôi là thằng tồi. Nhưng tôi không thể nói cho Mai biết lúc này. Cô ấy đang mang thai đứa thứ hai, bác sĩ dặn không được kích động. Tôi sợ cô ấy nghĩ ngợi rồi ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng…”

Mai đứng ngoài cửa, rụng rời. Cô đang mang thai sao? Đúng, cô mới trễ kinh hai tuần nhưng chưa kịp đi khám. Sao Kiên lại biết?

Kiên tiếp tục nói, giọng anh như đang tự thú với chính mình: “Thằng Nam cứu tôi mạng này trong vụ sập giàn giáo năm đó. Trước khi đi, nó chỉ nắm tay tôi gửi gắm vợ con. Lan à, cô phải cố lên. Thuốc mới sẽ có tác dụng mà. Tôi đã gom đủ tiền rồi.”

Mai bỗng nhớ lại. Nam. Người đồng đội thân nhất của Kiên đã mất năm năm trước trong một tai nạn công trình thảm khốc. Kiên từng suy sụp rất lâu, nhưng anh chưa bao giờ kể về gia cảnh của Nam, chỉ nói gia đình cậu ấy đã về quê sinh sống.

Thì ra suốt những năm qua, Kiên vẫn âm thầm chu cấp. Và bây giờ, khi Lan – vợ Nam – bị ung thư phổi giai đoạn cuối, Kiên đã chọn cách gánh vác tất cả. Anh đưa họ vào Nam để tiện chăm sóc ở bệnh viện ung bướu, anh nói dối đi công tác để có thời gian chạy đôn chạy đáo lo viện phí, lo cho đứa trẻ tội nghiệp.

Cái tát tối qua… không phải vì anh hết yêu cô. Mà vì trong khoảnh khắc đó, Kiên đang ở giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng. Anh sợ Mai sẽ xông vào chửi bới người phụ nữ đang hấp hối kia, anh sợ bí mật về món nợ ân tình bị vấy bẩn bởi những ghen tuông tầm thường. Anh đã tát cô để ngăn cô nói tiếp, để bảo vệ cả hai người phụ nữ anh trân trọng theo một cách cực đoan và sai lầm nhất.

Mai đẩy cửa bước vào.

Kiên giật mình đứng phắt dậy, gương mặt anh biến sắc, đầy vẻ hối lỗi và sợ hãi. “Mai… em…”

Mai không nhìn anh. Cô tiến về phía giường, cầm lấy bàn tay của Lan. “Chào chị. Em là Mai, vợ anh Kiên.”

Lan hoảng sợ, định ngồi dậy nhưng Mai đã ngăn lại. “Chị cứ nằm nghỉ. Em xin lỗi vì đã đến muộn.”

Mai quay sang nhìn chồng. Gương mặt anh bây giờ không còn là người chồng phản bội, mà là một người đàn ông đang kiệt sức vì mang trên vai quá nhiều trách nhiệm. Cô bước tới, đưa bàn tay còn hơi sưng vì cái tát hôm qua lên, chạm nhẹ vào má anh.

“Anh là đồ ngốc,” cô khóc. “Sao anh lại gánh vác một mình? Em là vợ anh mà.”

Kiên quỵ xuống, ôm lấy eo vợ, gục đầu vào bụng cô – nơi một mầm sống nhỏ bé đang bắt đầu nảy nở. “Anh xin lỗi… anh sợ em không chịu nổi… anh sợ em nghĩ anh…”

“Em đã nghĩ anh ngoại tình,” Mai cắt lời, lau nước mắt cho anh. “Nhưng bây giờ em biết, em đã cưới được một người đàn ông tử tế nhất thế gian.”

Đứa bé lạ mặt – con trai của Nam – thấy người lớn khóc thì lẫm chẫm chạy lại, ôm lấy chân Kiên. Mai cúi xuống, bế đứa trẻ lên. Thằng bé có đôi mắt rất giống cha nó, người đã hy sinh để Kiên được sống và trở về bên cô.

Một tuần sau, Lan qua đời trong yên bình. Trước khi nhắm mắt, chị đã mỉm cười khi thấy Mai và Kiên cùng nắm tay bé An.

Hợp đồng “công tác” của Kiên chính thức kết thúc, nhưng một hành trình mới lại bắt đầu. Họ không chỉ có bé Bơ, mà giờ đây còn có bé An và đứa con sắp chào đời. Căn nhà vốn dĩ yên tĩnh giờ rộn ràng tiếng cười đùa của hai đứa trẻ.

Cái tát đêm đó để lại một vết bầm nhỏ trên mặt, nhưng nó đã làm tan chảy lớp băng bao phủ những góc khuất trong lòng Kiên. Mai hiểu rằng, trong hôn nhân, đôi khi người ta không chỉ chia sẻ với nhau những bữa cơm ngon, mà còn phải cùng nhau gánh vác những món nợ của quá khứ, những ân tình mà chỉ có trái tim rộng mở mới có thể thấu hiểu.

Mỗi khi nhìn bức ảnh nhòe đi ở Hội An – bức ảnh mà cô định dùng làm bằng chứng ly hôn – Mai lại mỉm cười. Cô không xóa nó. Cô để nó trong một khung hình nhỏ ở góc làm việc, như một lời nhắc nhở: Đừng bao giờ đánh giá một con người chỉ qua một lát cắt, vì đằng sau mỗi hành động kỳ lạ luôn là một câu chuyện cần được lắng nghe bằng cả trái tim.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News