×
×

“Em không hối hận vì đã yêu, cũng không hối hận vì đã buông. Chỉ là, đôi khi, em tiếc cho người đàn ông không biết giữ lấy người từng yêu mình bằng cả sinh mệnh.”

“Chiêu Mới À?”

Bảy năm.
Bảy năm sống trong cuộc hôn nhân mà mỗi ngày tôi đều tự hỏi: “Mình đang yêu, hay đang bị trừng phạt?”

Tôi từng nghĩ, chỉ cần yêu đủ nhiều, nhẫn nhịn đủ lâu, thì một người đàn ông lạnh lùng cũng sẽ có ngày quay đầu nhìn lại. Nhưng anh thì không. Anh chỉ càng ngày càng xa, càng bận, càng vô tâm, và càng khiến tôi nhận ra: có những người không phải không biết trân trọng, mà đơn giản là họ không xem mình đáng để trân trọng.

Anh là giám đốc một công ty lớn, xuất thân từ con nhà quyền thế, luôn sống trong ánh hào quang và sự ngưỡng mộ. Còn tôi – một người phụ nữ bình thường, từng là nhân viên của anh. Tôi yêu anh bằng tất cả sự chân thành, từ những ngày đầu anh chưa có gì, đến khi anh có tất cả.

Nhưng càng có nhiều, anh càng ít thuộc về tôi.
Những bữa tối lạnh tanh, những lần sinh nhật anh quên bẵng, những đêm tôi nằm nghe tiếng cửa mở thật khẽ lúc hai giờ sáng. Còn tôi, vẫn lặng lẽ dọn cơm nguội, vẫn mỉm cười, vẫn cố tin rằng anh chỉ đang bận.

Cho đến một ngày, tôi nhận ra mình đã biến mất khỏi cuộc đời anh từ lâu rồi.
Chỉ còn cái danh “vợ hợp pháp” nằm đâu đó trong một tờ giấy kết hôn.


Buổi sáng hôm ấy, trời đổ mưa. Tôi dậy sớm hơn thường lệ, nấu bữa sáng, pha cho anh ly cà phê đen không đường như thói quen suốt bảy năm qua. Rồi tôi đặt trước mặt anh một tờ giấy trắng.
Không phải giấy nhớ, không phải hợp đồng, mà là đơn ly hôn.

Anh ngẩng đầu, nhíu mày:
– Em lại giở chiêu gì nữa đây?

Tôi lặng lẽ nhìn vào mắt anh. Không còn giận, không còn nước mắt. Chỉ là một khoảng rỗng đến đáng sợ.
– Không có chiêu nào cả. Em mệt rồi.

Anh bật cười, tiếng cười khẩy vang lên như dao cứa vào tim:
– Em dọa anh à? Lần thứ mấy rồi? Ký đi, rồi lại khóc lóc quay về thôi. Anh quá quen rồi.

Tôi không trả lời. Tôi lấy bút, đặt lên tờ giấy, ký một nét thật dứt khoát.
Một đường mực đen khô lạnh, chấm dứt bảy năm giày vò.

Tôi tháo chiếc nhẫn cưới ra, đặt lên bàn, cùng với chìa khóa nhà.
– Em về bên ngoại một thời gian.
– Tùy. – Anh nhún vai, lại cúi xuống xem điện thoại – Có lẽ anh còn cuộc họp quan trọng hơn.

Tôi mỉm cười, bước ra cửa. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình thở được.


Chưa đầy mười phút sau, khi tôi đang ngồi trên taxi, điện thoại trong túi reo lên.
Là giọng của Lan – thư ký của anh, run rẩy và hoảng loạn:
– Chị… chị ơi… công ty anh Huy… sập rồi! Toàn bộ cổ phiếu bị đóng băng, ngân hàng phong tỏa tài khoản, cổ đông rút vốn hết… Không hiểu sao…

Tôi khẽ nhắm mắt. Tôi hiểu.
Tôi đã biết điều này sẽ đến – không phải do may mắn, mà vì tôi chính là người cắt sợi dây cuối cùng.

Ba năm trước, khi anh mở rộng công ty, anh thiếu vốn. Chính gia đình tôi đã giúp – cha tôi đứng tên cho vay, còn tôi âm thầm trở thành cổ đông lớn thứ hai. Nhưng anh chưa từng quan tâm, chưa bao giờ hỏi tôi có giữ phần trăm nào hay không.
Anh nghĩ tôi chỉ là “vợ ở nhà”, lo bếp núc, không biết gì về thương trường.
Anh sai.

Tối qua, trước khi đặt bút ký đơn, tôi đã gửi đi lá thư yêu cầu rút toàn bộ vốn đầu tư, chấm dứt hợp đồng bảo lãnh tín dụng. Khi anh ký ly hôn, cũng là lúc ngân hàng chính thức kích hoạt điều khoản rút vốn tự động.

Chỉ một chữ ký của tôi – cả đế chế của anh sụp đổ.


Buổi tối hôm đó, anh gọi cho tôi. Hơn mười cuộc. Tôi không bắt.
Đến khi tin nhắn đến, chỉ vỏn vẹn hai chữ:

“Em thắng rồi.”

Tôi nhìn dòng chữ, bật cười – không phải cười hả hê, mà là cười cho nỗi đau từng dại dột tin vào tình yêu có thể cứu được người đàn ông lạnh lùng.
Tôi không thắng. Tôi chỉ ngừng thua.


Một tháng sau, tôi dọn về căn nhà nhỏ ven hồ, nơi từng là ước mơ giản dị của tôi từ thuở mới cưới. Tôi mở tiệm hoa, tự tay trồng từng chậu oải hương và cúc trắng. Mỗi sáng, tôi nghe nhạc, pha cà phê, không còn ai nhăn mặt vì “mùi cà phê em pha nhạt quá”.

Anh thì biến mất khỏi truyền thông. Có người nói anh bán hết tài sản để trả nợ, người khác nói anh bỏ đi nước ngoài. Nhưng với tôi, anh đã biến mất từ lâu – từ cái ngày đầu tiên anh cười khi tôi rơi nước mắt.


Một chiều, khi tôi đang cắm hoa cho khách, có người bước vào.
Là anh.
Anh gầy hơn, tóc rối, ánh mắt từng sắc lạnh giờ nhuốm màu thất bại.

Anh im lặng nhìn tôi, rồi khẽ nói:
– Em hả hê chưa?
Tôi không trả lời.
– Em đúng là tính toán giỏi thật. Anh không ngờ, hóa ra bấy lâu nay…

Tôi ngắt lời anh, nhẹ nhàng:
– Em không tính toán, Huy à. Em chỉ học được cách chọn mình thay vì chọn anh.

Anh cúi đầu, lặng đi một lúc lâu, rồi thở dài:
– Nếu anh nói… anh hối hận thì sao?
Tôi nhìn anh, đôi mắt đã thôi run rẩy:
– Em từng chờ câu nói đó suốt bảy năm. Nhưng giờ nghe, lại chẳng thấy vui gì cả.

Anh im lặng, rồi quay lưng. Cánh cửa khép lại, để lại mùi hoa oải hương phảng phất trong gió – mùi của tự do, của kết thúc và bắt đầu.


Tối đó, tôi ngồi bên cửa sổ, mở lại cuốn nhật ký cũ. Giữa những trang lem nước mắt, tôi thấy một dòng chữ mình từng viết:

“Nếu một ngày anh mất hết, em sẽ không vui. Em chỉ mong, anh biết thế nào là đau.”

Bây giờ, tôi không còn mong anh đau nữa. Tôi chỉ mong, mình thôi nhớ.
Nhưng đôi khi, trong giấc mơ, tôi vẫn thấy anh – không phải người chồng kiêu ngạo của bảy năm trước, mà là chàng trai năm nào, từng ôm tôi trong căn phòng trọ chật hẹp, nói rằng: “Anh sẽ khiến em hạnh phúc.”

Có lẽ, ở đâu đó trong những mảnh vụn của quá khứ, anh từng thật lòng. Còn tôi, cũng từng yêu đến tận cùng.

Nhưng tình yêu, nếu không còn được trân trọng, sớm muộn gì cũng hóa thành tro tàn.
Và khi tro bay đi, chỉ còn lại sự bình yên.


Nhiều người hỏi tôi có hối hận không.
Tôi mỉm cười:

“Không. Em không hối hận vì đã yêu, cũng không hối hận vì đã buông.
Chỉ là, đôi khi, em tiếc cho người đàn ông không biết giữ lấy người từng yêu mình bằng cả sinh mệnh.”


Một buổi sáng mùa thu, tôi nhận được phong bì gửi đến tiệm hoa. Không có tên người gửi, chỉ có một mảnh giấy nhỏ, với dòng chữ nguệch ngoạc:

“Anh từng nghĩ em là con cờ trong bàn tay anh.
Không ngờ, chính em lại là người lật đổ cả ván cờ.”

Tôi khẽ mỉm cười, gấp tờ giấy lại, đặt bên cạnh bình oải hương tím nhạt.
Ngoài kia, nắng lên nhẹ, gió khẽ chạm vào mái tóc tôi.

Tôi hiểu rằng, cuối cùng, mọi giông bão rồi cũng hóa bình yên,
và đôi khi, cách trả thù dịu dàng nhất chính là sống tốt hơn kẻ đã làm mình tổn thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News