×
×

“Hải ơi! Con đâu rồi?” – tiếng chị gào lên trong ho:;ảng lo;;ạn

Đứa trẻ lạc ở bến xe năm 1998

Mùa đông năm 1998, bến xe thị xã đông nghịt người. Từng chuyến xe khách chật ních nối đuôi nhau, khói bụi hòa với tiếng rao, tiếng khóc, tiếng gọi nhau ồn ào đến choáng ngợp.

Tám Tí, một nông dân nghèo ở miền Bắc, ôm giấc mơ vào Tây Nguyên khai hoang, đổi đời. Vợ anh – chị Mai – dắt theo cậu con trai mới hai tuổi, tên Hải. Chuyến đi này, anh mang gần như toàn bộ gia sản chất lên mấy bao tải: xoong nồi, chăn chiếu, mấy hạt giống quý.

Người đông như nêm cối. Trong lúc anh loay hoay bê vác, chị Mai chốc lát buông tay Hải để nhấc túi đồ. Chỉ một khoảnh khắc, khi quay lại, bàn tay nhỏ bé đã biến mất.

“Hải ơi! Con đâu rồi?” – tiếng chị gào lên trong hoảng loạn.

Anh Tí ném cả bao tải, lao đi tìm. Bến xe rộng mênh mông, người qua kẻ lại dập dìu. Đứa bé hai tuổi bé nhỏ như hạt cát giữa biển người. Cả ngày hôm ấy, rồi mấy hôm sau, vợ chồng anh lật tung từng ngõ ngách, báo công an, in tờ rơi, nhưng Hải như tan vào hư không.

Chuyến xe vào Tây Nguyên cuối cùng vẫn lăn bánh. Vợ chồng anh Tí đành ôm nỗi đau, để lại phần hồn ở bến xe năm ấy. Họ tự an ủi: “Có khi con lạc, có người tốt nhặt về nuôi…” Nhưng đêm nào chị Mai cũng nấc nghẹn, bàn tay vẫn tưởng như còn nắm lấy bàn tay con.

Thời gian trôi. Tây Nguyên nuôi sống gia đình bằng cà phê, tiêu, bắp. Vợ chồng Tí – Mai sinh thêm hai con, nhưng vết sẹo Hải để lại chưa bao giờ lành. Ngày giỗ cha mẹ, chị Mai vẫn đặt thêm một chén cơm trắng cho đứa con mất tích. Anh Tí trở nên lặng lẽ, gương mặt khắc khổ, mỗi khi có đoàn người từ Bắc vào, anh lại ra bến xe nhìn ngóng.

“Con tôi, chắc giờ lớn lắm rồi…” – anh thì thầm, mắt đỏ hoe.

Năm 2020. Một buổi chiều mùa mưa, có đoàn từ thiện đến buôn làng phát quà. Đi đầu là một người đàn ông chừng ngoài hai mươi, gương mặt sáng sủa, giọng nói lạ mà quen. Anh giới thiệu tên là Nguyễn Văn Hải, đến từ một tổ chức thiện nguyện ở Hà Nội.

Khi nghe đến tên ấy, tim chị Mai chợt thắt lại. Bà khựng người, nhìn xoáy vào khuôn mặt chàng trai. Đôi mắt ấy, chiếc lúm đồng tiền ấy… như tái hiện từ quá khứ. Bà run rẩy hỏi:
“Cháu… cháu sinh năm bao nhiêu?”

“Dạ, năm 1996 ạ.” – anh mỉm cười.

Anh Tí bước đến, giọng khàn đi:
“Còn bố mẹ ruột… cháu có biết gì không?”

Chàng trai chợt lặng im. Rồi anh kể: “Ngày nhỏ, con nghe bố mẹ nuôi nói, con được họ nhặt ở một bến xe phía Bắc. Con không nhớ gì, chỉ giữ lại trong trí óc một ký ức mờ: một người phụ nữ mặc áo hoa, cứ gọi mãi tên con: Hải ơi, Hải ơi…”

Không khí nghẹn lại. Chị Mai bật khóc, ôm chầm lấy anh:
“Hải ơi! Con chính là con của mẹ! Mẹ đây… mẹ đã tìm con suốt 22 năm trời!”

Nước mắt chan hòa. Người đàn ông trẻ đứng sững, rồi bỗng òa khóc như đứa trẻ, ôm lấy cả cha lẫn mẹ. Anh đã đi tìm gốc gác của mình nhiều năm, không ngờ cuộc gặp gỡ lại xảy ra ở nơi đất đỏ bazan xa xôi này.

Những ngày sau đó, gia đình vỡ òa trong niềm đoàn tụ. Hải biết mình có hai em ruột, ríu rít gọi “anh Hai” bằng cái giọng lơ lớ Tây Nguyên. Anh kể về cha mẹ nuôi – những người đã mất cách đây vài năm, luôn thương anh như con đẻ, dạy anh sống tử tế.

Đêm cuối trước khi trở lại Hà Nội, Hải ngồi cùng cha mẹ ruột dưới hiên nhà, nghe tiếng mưa rơi rả rích. Anh nắm chặt tay họ, giọng run run:
“Con không trách gì đâu. Con biết ngày ấy chỉ là tai họa. Quan trọng là giờ con được trở về.”

Chị Mai nghẹn ngào:
“Mẹ có lỗi với con nhiều lắm… Nhưng trời thương cho mẹ con mình gặp lại. Từ nay, mẹ sẽ không rời tay con nữa.”

Anh Tí quay mặt đi, giấu giọt nước mắt. Người đàn ông nông dân khắc khổ năm nào cuối cùng cũng được thấy đứa con thất lạc quay về. Bao năm tháng oằn lưng khai hoang, nhọc nhằn mưu sinh, nay bỗng hóa nhẹ như gió.

Năm ấy, người ta nói mãi về câu chuyện “đứa trẻ lạc ở bến xe 1998” trở về. Giữa những mất mát vô tận của đời người, có những phép màu muộn màng vẫn đến, như giọt nước lành tưới mát một vết thương đã nứt nẻ hàng chục năm trời.

Và trong căn nhà gỗ nhỏ ở Tây Nguyên, mỗi khi đêm xuống, vẫn vang lên tiếng cười sum họp – tiếng cười mà đôi vợ chồng tưởng đã mất đi vĩnh viễn từ cái ngày định mệnh ở bến xe năm nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News