×
×

Hôm đó, trời vừa nhá nhem, Xíu xin phép mẹ: Mẹ ơi, con qua bà chơi chút rồi về.

Ngôi làng nhỏ vùng ven sông vốn yên bình. Trẻ con thường tụ tập nô đùa mỗi chiều, tiếng cười vang vọng khắp xóm. Trong số đó, có bé Xíu – cô gái tám tuổi nhanh nhẹn, đôi mắt lúc nào cũng sáng long lanh. Xíu thích nhất chiếc võng xanh treo trước hiên nhà bà nội. Mỗi buổi chiều, em lại chạy ù về, nằm đung đưa ngắm bầu trời.

Nhưng chiếc võng ấy lại là nguồn gốc của một bi kịch đau lòng.

Hôm đó, trời vừa nhá nhem, Xíu xin phép mẹ:
Mẹ ơi, con qua bà chơi chút rồi về.

Mẹ em gật đầu, vẫn nghĩ con sẽ về sớm như mọi ngày. Nhưng đến tối muộn, cơm canh nguội ngắt, Xíu vẫn chưa thấy đâu. Cả nhà cuống cuồng chạy đi tìm, gọi vang khắp làng. Những người hàng xóm cầm đèn pin, soi từng bụi chuối, từng khóm tre, cả triền đê.

Đến tận khuya, một người đàn ông hoảng hốt hét lên:
Có cái bao gì dưới ao này!

Khi kéo lên, mọi người chết lặng. Bên trong là bé Xíu, gương mặt non nớt đã tím tái. Cả làng sững sờ, nỗi đau xé nát màn đêm tĩnh mịch.


Công an vào cuộc. Ban đầu ai cũng nghĩ đó là tai nạn hay kẻ xấu ngoài làng. Nhưng kết quả điều tra khiến tất cả bàng hoàng: thủ phạm là Tú – anh họ của Xíu

Nguyên nhân? Chỉ vì chiếc võng.

Chiều hôm ấy, Tú nằm trên võng đọc truyện tranh. Xíu chạy đến, ríu rít:
Anh Tú, cho em nằm với!

Tú cau có:
Đi chỗ khác chơi, võng này của anh.
Nhưng em muốn nằm chút thôi mà! – Xíu nài nỉ.

Cuộc cãi vã nổ ra. Trong cơn tức giận, Tú xô mạnh. Bé Xíu ngã xuống đất, khóc òa. Lẽ ra Tú có thể dỗ em, nhưng lòng tự ái tuổi mới lớn khiến cậu bùng nổ. Nỗi sợ bị người lớn mắng thêm đẩy Tú đến hành động điên rồ: cậu lấy sợi dây gần đó, trói miệng em lại, rồi hoảng loạn nhét Xíu vào chiếc bao cũ. Ban đầu chỉ định dọa, nhưng khi thấy em giãy giụa, Tú sợ hãi, kéo bao ra tận bờ ao… và đẩy xuống.

Khoảnh khắc ấy, số phận một đứa trẻ bị định đoạt. Và một cậu bé lớp 8 trở thành kẻ tội đồ.


Tin tức lan ra, cả dòng họ chao đảo. Mẹ Xíu ngất lên ngất xuống, ôm di ảnh con mà gào khóc:
Trời ơi! Con tôi mới tám tuổi! Sao lại ra nông nỗi này?

Bố em, người đàn ông hiền lành, ngồi bệt bên quan tài, đôi mắt đỏ ngầu. Ông nhìn sang người anh trai – bố của Tú – giọng nghẹn đắng:
Anh à, con tôi chết dưới tay con anh. Giờ tôi phải làm sao?

Bên kia, bố mẹ Tú như người mất hồn. Họ quỳ xuống giữa họ hàng:
Chúng tôi… chúng tôi có lỗi! Con dại cái mang, xin mọi người tha cho…

Nhưng làm sao xoa dịu được nỗi đau mất con? Làm sao hàn gắn được vết rạn trong một gia đình vốn thân thiết?


Công an giải thích: Tú chưa đủ 16 tuổi nên không thể chịu án hình sự nặng như người trưởng thành. Nhưng cậu vẫn phải vào trại giáo dưỡng, ít nhất đến khi đủ tuổi.

Ngày đưa con đi, mẹ Tú gào khóc, ôm chặt đứa con trai đang run rẩy. Tú cũng khóc nấc:
Con… con không cố ý… con sợ quá…

Tiếng kêu ấy như dao cứa vào lòng mọi người. Một đứa trẻ gây ra tội ác, nhưng sâu xa là sự thiếu dạy dỗ, thiếu kiềm chế, thiếu hiểu biết. Người lớn đều tự trách: Nếu như hôm đó có ai kèm cặp, nếu như người lớn biết can ngăn sớm, bi kịch đã không xảy ra.


Sau tang lễ, căn nhà nhỏ của Xíu chìm trong tang thương. Chiếc võng xanh trước hiên bị gỡ xuống, vắt ở góc nhà, như một chứng nhân câm lặng. Mỗi lần nhìn thấy, mẹ Xíu lại òa khóc.

Thế nhưng, thời gian không cho phép ai gục ngã mãi. Một năm sau, gia đình bắt đầu gượng dậy. Người bố trở nên trầm mặc, dành hết tình thương cho đứa con trai còn lại. Mẹ em đi làm thuê, cố giữ tâm trí bận rộn để không ngã quỵ.

Còn Tú, trong trại giáo dưỡng, dần hiểu hết hậu quả hành động của mình. Những lá thư gửi về nhà ngắn ngủi, chữ nguệch ngoạc:
Con nhớ bố mẹ. Con ân hận lắm. Nếu được quay lại, con sẽ không bao giờ làm vậy nữa…

Nhưng dẫu ăn năn đến đâu, một sinh mạng đã mất, một tuổi thơ đã khép lại mãi mãi.


Ngày Tú được trở về, làng xóm vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ, nghi ngại. Nhưng bố mẹ Xíu, sau nhiều đêm mất ngủ, đã quyết định đến gặp.

Người cha nói, giọng nặng trĩu:
Con anh đã giết con tôi. Tôi oán giận nhiều lắm. Nhưng tôi cũng hiểu, thằng bé chưa đủ lớn để lường hết hậu quả. Giữ mãi thù hận thì con gái tôi cũng không sống lại. Tôi chỉ mong… từ nay cháu biết sống tử tế, để linh hồn em nó được yên.

Tú òa khóc, quỳ sụp xuống. Lần đầu tiên, sự tha thứ được gieo vào lòng, như một hạt giống hy vọng.


Kết thúc

Bi kịch chiếc võng và cái chết của bé Xíu trở thành nỗi ám ảnh của cả làng. Người ta không còn xem mâu thuẫn trẻ con là chuyện nhỏ, mà luôn nhắc nhở nhau phải quan tâm, dạy dỗ con cái biết kiềm chế, biết yêu thương.

Bởi chỉ một phút nóng giận, một hành động bồng bột, có thể cướp đi một mạng người, và vĩnh viễn để lại vết thương trong lòng nhiều gia đình.

Bé Xíu ra đi, để lại khoảng trống không gì bù đắp. Nhưng sự tha thứ của cha mẹ em cho Tú cũng là lời nhắc nhở nhân văn: chỉ có tình thương và sự cảm thông mới xoa dịu phần nào nỗi đau, giúp con người hướng tới tương lai thay vì mãi chìm trong hận thù.

Và chiếc võng xanh năm nào, giờ đã được treo lại – không phải để vui chơi, mà như một biểu tượng nhắc nhở rằng: hạnh phúc gia đình mong manh lắm, hãy biết gìn giữ trước khi quá muộn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News