×
×

Hôm sau, anh Phúc đặt chiếc ghế nhựa xanh lại đúng chỗ cũ. Không ai ngồi.

Bến xe huyện Tân Phước bắt đầu tỉnh giấc từ ba giờ rưỡi sáng.

Đèn cao áp hắt xuống nền xi măng loang lổ, mùi dầu máy trộn với mùi cà phê gói, mùi bánh mì nóng từ quầy ăn đầu bến. Những chuyến xe sớm nhất thường chở công nhân lên thành phố, sinh viên về trường, vài người buôn gà vịt đi chợ đầu mối.

Và luôn luôn, có bà Sáu.

Bà đến từ lúc bốn giờ kém mười, khi bến xe còn chưa mở cổng chính. Bà không chen vào mua vé, cũng không hỏi han ai. Bà chọn đúng cái ghế nhựa xanh sứt một góc, nằm chếch bên hông bến, quay mặt ra lối xe ra vào.

Ngồi xuống. Đặt balo dưới chân. Hai tay xếp ngay ngắn trên đùi.

Rồi bà ngồi im.

Ngày nắng cũng vậy. Ngày mưa cũng vậy. Mưa lớn đến mức nước bắn lên tận ghế, bà cũng chỉ kéo vạt áo mưa mỏng lại, không nhúc nhích.

Người mới đến bến xe vài lần sẽ hỏi:
— Bà đó ngồi chờ ai vậy?

Người quen thì lắc đầu:
— Lẩn thẩn đó mà. Ngày nào cũng ngồi.

Có người thương, dúi cho bà ổ bánh mì. Bà nhận, gật đầu, để nguyên trong túi. Có người khó chịu, nhất là mấy chú bảo vệ mới:
— Bà ơi, bà không đi xe thì ra ngoài cho người ta còn làm ăn.

Bà Sáu không cãi. Bà chỉ đứng dậy, xách balo, đi ra mép bến, đợi đúng giờ trưa, rồi lại ngồi xuống chỗ cũ.

Suốt năm này qua năm khác.

Không ai nhớ chính xác bà bắt đầu đến từ năm nào. Chỉ biết là năm năm tròn.


1. Người đàn bà không đợi chuyến xe

Anh Phúc – nhân viên bán vé ca sáng – là người quan sát bà lâu nhất.

Lúc đầu anh cũng tò mò. Sau thành quen. Rồi thành một phần của bến xe, giống như cái loa rè rè hay con mèo mướp ngủ dưới gầm quầy.

Có lần, anh mang cho bà ly trà nóng:
— Bà Sáu, bà đợi ai vậy?

Bà ngẩng lên. Đôi mắt đục nhưng rất tỉnh.
— Đợi chuyến cuối.

Anh cười:
— Trưa là hết chuyến rồi bà.

Bà cũng cười. Rất khẽ.
— Ờ. Thì tui đợi tới trưa.

Anh định hỏi thêm, nhưng rồi thôi. Có những câu hỏi, người ta hỏi chỉ để thỏa tò mò, không phải để lắng nghe câu trả lời.


2. Chiếc balo cũ

Chiếc balo của bà Sáu cũ đến mức không ai nghĩ bên trong có gì giá trị.

Vải sờn, khóa kéo kẹt, quai đeo được buộc lại bằng sợi dây dù. Có người nói bà giữ đồ ăn xin trong đó. Có người bảo toàn giấy lộn.

Nhưng bà không bao giờ rời chiếc balo.

Ngay cả lúc bị xua đuổi, bà cũng ôm sát vào người. Ngồi thì đặt dưới chân. Đứng thì khoác trước ngực.

Có hôm trời nóng, bà mệt quá, gục đầu xuống ngủ. Một thằng nhóc đánh giày mon men lại gần, định thò tay kéo khóa.

Chưa kịp chạm, bà bật dậy.
— Đừng!

Tiếng bà run, nhưng ánh mắt sắc đến mức thằng nhỏ lùi lại, chạy mất.

Từ đó, không ai dám đụng vào balo của bà nữa.


3. Ngày bà không đến

Sáng hôm đó, trời mưa nhỏ.

Anh Phúc đến ca sớm như mọi ngày. Anh vô thức liếc về góc quen thuộc.

Ghế trống.

Anh nghĩ chắc bà trễ. Nhưng bốn giờ. Năm giờ. Sáu giờ.

Ghế vẫn trống.

Đến trưa, khi chuyến xe cuối cùng rời bến, anh Phúc bắt đầu thấy bất an.

— Bà Sáu đâu rồi? — anh hỏi chú bảo vệ già.

Chú lắc đầu:
— Không thấy. Chắc bệnh.

Nhưng ngày hôm sau. Rồi ngày nữa.

Bà Sáu không quay lại.


4. Chiếc balo được mở

Một tuần sau, mùi hôi bắt đầu bốc lên từ góc bến xe, sau hàng rào tôn cũ.

Người ta phát hiện bà Sáu nằm đó.

Bà mất trong đêm mưa. Không giấy tờ tùy thân. Không người thân đến nhận.

Chỉ có chiếc balo đặt ngay ngắn bên cạnh.

Công an phường mở balo để tìm thông tin.

Bên trong không có tiền.

Không có đồ ăn.

Chỉ có:

Một xấp vé xe cũ, đủ mọi năm, tất cả đều cùng một tuyến: Tân Phước – Sài Gòn.

Một bộ quần áo trẻ con đã phai màu.

Một con gấu bông sứt tai.

Và một lá thư, được bọc trong túi nylon, chữ viết nắn nót.

Anh Phúc là người đọc lá thư đó.


5. Lá thư không gửi

“Nếu ai đọc được thư này,

Xin làm ơn cho tui gửi lời xin lỗi.

Tui không phải người điên.

Tui chỉ là một người má.”

Bàn tay anh Phúc run lên.

“Năm năm trước, con tui lên xe chuyến bảy giờ sáng, nói là lên Sài Gòn làm phụ hồ.

Nó nói trưa sẽ gọi.

Nhưng xe gặp tai nạn ngoài quốc lộ.

Người ta nói không tìm thấy xác.”

Nước mưa đập vào mái tôn, lộp bộp.

“Người ta bảo tui nên lo hậu sự, vì không có hy vọng.

Nhưng tui không thấy con tui chết.

Tui không ký giấy.”

“Ngày nào tui cũng ra bến.

Tui nghĩ: nếu nó có sống, nó sẽ về.

Và nếu nó về mà không thấy tui, chắc nó buồn.”

“Tui ngồi đó, từ sáng đến trưa, vì đó là khoảng thời gian chuyến xe nó từng đi.”

“Nếu một ngày tui không còn ngồi đó nữa,

mong ai đó nói với nó rằng:

Má có đợi. Chỉ là đợi không kịp.

Lá thư kết thúc bằng một dòng chữ run run:

“Tui xin lỗi vì đã chiếm chỗ ở bến xe.”


6. Chuyến xe cuối

Hôm sau, anh Phúc đặt chiếc ghế nhựa xanh lại đúng chỗ cũ.

Không ai ngồi.

Nhưng không ai dám đuổi.

Người bán bánh mì để lên đó một ổ nóng mỗi sáng.

Chú bảo vệ treo tấm bảng nhỏ:
“Xin đừng ngồi. Chỗ có người đợi.”

Tuyến xe Tân Phước – Sài Gòn vẫn chạy.

Nhưng với những người ở bến xe, có một chuyến không bao giờ rời bến.

Chuyến xe của một người má.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News