Mười năm hôn nhân của tôi và An trôi qua trong im lặng.
Không tiếng cười trẻ thơ, không tiếng bập bẹ “ba ơi”, chỉ có những đơn thuốc, những lần đi khám, và ánh mắt lảng tránh mỗi khi mẹ tôi hỏi:
“Có tin gì chưa con?”
Ban đầu, tôi còn nắm tay cô ấy, an ủi:
“Rồi cũng được thôi mà. Mình cứ kiên nhẫn.”
Nhưng năm này qua năm khác, sự kiên nhẫn ấy cạn dần.
An vẫn vậy – hiền, ít nói, bận rộn trong căn nhà vắng. Cô ấy dậy sớm, nấu ăn, giặt đồ, làm việc ở cơ quan, rồi về nhà dọn dẹp đến khuya. Cô không oán trách, không than thở, chỉ lặng lẽ sống, như thể mình là một phần không thể thiếu của căn nhà này – nhưng lại chẳng thuộc về nó.
Còn tôi, tôi bắt đầu thấy ngột ngạt.
Mỗi lần về quê, mẹ tôi lại thở dài:
“Con gái người ta có con bế ẵm đầy nhà, còn con… Mười năm rồi, chẳng lẽ tuyệt tự?”
Tôi bực. Nhưng thay vì bênh vợ, tôi chọn cách im lặng. Vì tôi cũng thấy mình mệt.
Mệt với những cái nhìn thương hại của họ hàng. Mệt với cảm giác thất bại.

Rồi tôi gặp Hương.
Một cô gái trẻ hơn An bảy tuổi, nhanh nhẹn, tươi cười, và đặc biệt là không gánh trên vai cái nhãn “hiếm muộn”.
Hương khiến tôi thấy mình trẻ lại, thấy mình “còn đàn ông”, còn được khao khát.
Tôi biết mình sai, nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân.
Đỉnh điểm là khi Hương mang thai.
Tôi hoang mang, rồi mừng rỡ. Cuối cùng, tôi cũng sắp được làm cha.
Tôi trở về, nói với An rằng tôi muốn ly hôn.
Cô chỉ nhìn tôi, đôi mắt bình thản đến lạ.
“Lý do?”
“Anh… anh muốn có con. Chúng ta đã cố gắng quá lâu rồi, em biết mà.”
Cô không nói gì thêm.
Sau đó, cô ký vào đơn, nhẹ tênh.
Những ngày chờ ra tòa, An vẫn ở nhà, nấu ăn, giặt đồ như chưa có gì xảy ra.
Tôi đôi khi thấy áy náy, nhưng lại tự trấn an: Mười năm rồi, cô ấy chịu thiệt thòi quá nhiều. Giờ buông tay cũng là tốt cho cả hai.
Ngày ra tòa, tôi mặc sơ mi trắng, ngồi bên luật sư, lòng nhẹ nhõm kỳ lạ.
An xuất hiện sau tôi ít phút. Cô mặc áo dài xanh nhạt, tóc búi gọn. Gương mặt vẫn dịu dàng như ngày đầu tôi gặp, chỉ là ánh mắt trầm hơn, sâu hơn.
Phiên tòa diễn ra chóng vánh.
Thẩm phán hỏi vài câu thủ tục, rồi đến phần cuối – lời nói sau cùng.
Tôi đứng dậy, nói:
“Tôi xin lỗi vì không thể đi tiếp cùng cô ấy. Mong cô ấy sớm tìm được hạnh phúc thật sự.”
Rồi An cũng đứng lên.
Cô nhìn thẳng vào tôi, giọng bình thản như nước:
“Anh vô sinh, em biết.”
Căn phòng bỗng im phăng phắc.
Tôi chết lặng.
Thẩm phán khựng lại, hỏi lại:
“Chị có thể nói rõ hơn không?”
An mỉm cười, nhạt như sương:
“Mười năm trước, khi đi khám, bác sĩ riêng của chúng tôi đã nói rõ. Em không sao. Nhưng anh… thì không có khả năng có con. Bác sĩ bảo nên giữ kín, vì sợ anh tổn thương. Em nghĩ, im lặng là cách yêu anh tốt nhất. Nhưng có lẽ, em sai rồi.”
Tôi đứng như bị sét đánh.
Mọi âm thanh xung quanh tan biến.
Trước mắt tôi chỉ còn đôi mắt ấy – bình thản đến rợn người.
Khi tôi chạy theo An ra khỏi phòng xử, cô đã đứng ở sảnh, dưới cơn mưa lất phất.
Tôi run rẩy:
“Em nói dối đúng không? Hương đang mang thai, anh sắp làm cha rồi.”
An khẽ lắc đầu, ánh mắt thương hại hơn giận dữ:
“Anh tin cô ấy à? Tin kết quả thử thai một mình cô ta đưa ra?”
Tôi nghẹn họng.
“Em đã giữ bí mật suốt mười năm để bảo vệ lòng tự trọng của anh,” cô nói chậm rãi. “Nhưng hóa ra, thứ anh cần không phải tình yêu, mà là một đứa trẻ để chứng minh mình đàn ông.”
Nói xong, cô quay đi.
Tôi đứng đó, ướt sũng, tim như bị ai bóp nghẹt.
Hai tháng sau, tôi đến bệnh viện kiểm tra lại.
Kết quả khiến tôi suýt ngất.
Vô sinh hoàn toàn.
Tôi tìm Hương. Cô ta biến mất. Số điện thoại, mạng xã hội – tất cả đều bị chặn.
Căn hộ trống trơn.
Đứa con mà tôi hằng tin tưởng chưa từng tồn tại.
Tôi về lại căn nhà cũ.
An đã chuyển đi, không để lại gì ngoài chiếc khăn len tôi từng tặng cô mùa đông năm ấy.
Tôi mở tủ, thấy một xấp giấy khám bệnh cũ, góc trên vẫn còn ghi tên bác sĩ, năm 2016.
Dòng chữ rõ ràng:
“Bệnh nhân nam: Nguyễn Minh – tinh trùng không hoạt động.”
Tôi sụp xuống.
Mười năm qua, người phụ nữ ấy chịu đựng tất cả – sự lạnh nhạt, lời mỉa mai, ánh mắt khinh thường – chỉ để giữ cho tôi chút tự tôn của một người đàn ông.
Còn tôi, đổi lại, chỉ có sự phản bội.
Nhiều năm trôi qua.
Tôi sống một mình trong căn hộ nhỏ.
Mỗi mùa mưa, tôi lại nhớ về buổi sáng ở tòa năm ấy – khi cô ấy nhìn tôi, nói năm từ ấy.
“Anh vô sinh, em biết.”
Năm từ thôi, nhưng đủ để tôi rùng mình suốt phần đời còn lại.