Rạng sáng là thời điểm yên tĩnh nhất của bệnh viện. Tôi, bác sĩ Linh, đã quen với những ca trực dài lê thê, kéo từ đêm đến gần sáng. Hành lang chỉ còn tiếng bước chân thưa thớt và tiếng máy monitor kêu lách tách. Cốc cà phê của tôi đã nguội từ lâu, nhưng hương đắng vẫn đủ khiến đầu óc tỉnh táo.
4 giờ 30, khi tôi đang viết nốt hồ sơ, cửa khoa cấp cứu bị đẩy mạnh. Điều dưỡng Mai thở dốc chạy vào:
— Bác sĩ Linh, có ca nặng! Hai bệnh nhân!
Tôi lập tức đứng lên, trái tim thả vào chế độ chuyên môn. Nhưng tôi không thể chuẩn bị cho cú sốc đang chờ mình.
Hai cáng được đẩy vào. Người đàn ông nằm trên cáng đầu tiên bị tím tái, không ý thức, mồ hôi vã ra như tắm. Điều dưỡng vừa đo huyết áp vừa nói:
— Bệnh nhân nam, khoảng 35 tuổi, được đưa vào trong tình trạng ngừng tim do… hình như thượng mã phong.
Tôi chưa kịp phản ứng thì cô gái nằm trên cáng thứ hai đã òa khóc:
— Cứu anh ấy! Anh Minh… anh ấy chết mất!
Tôi giật mình. “Minh”? Cái tên quen thuộc. Tôi lao đến, vạch tóc bệnh nhân sang một bên… và cả thế giới như đổ sập.
Người đàn ông đang tím tái trước mặt tôi… là chồng tôi.
Tôi mất một giây đứng chết lặng. Chỉ một giây. Sau đó, toàn bộ cảm xúc bị đè nén xuống đáy. Tôi cất giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo:
— Đặt monitor. Chuẩn bị sốc điện. Adrenaline 1mg.

Không ai biết tim tôi đang run đến mức nào.
Cô gái đi cùng — trẻ, ăn mặc gợi cảm — níu tay áo điều dưỡng vừa khóc vừa lắp bắp:
— Bọn em… bọn em… đang… thì tự nhiên anh ấy đổ vật xuống…
Tôi không nhìn cô ta, nhưng tai thì không bỏ sót một chữ. Ngực tôi nhói lên như có ai bóp mạnh. “Đang thì…” Cô ta không cần nói hết, tôi cũng hiểu.
Trong khi mọi người lao vào cấp cứu Minh, tôi đứng ở vị trí bác sĩ phụ trách. Lần đầu tiên trong đời, tôi phải cứu người đàn ông phản bội mình.
Nhịp tim Minh sau hai lần sốc điện bắt đầu hồi phục. Tôi thở dài, không phải vì nhẹ nhõm — mà là vì mệt mỏi.
Điều dưỡng vừa đẩy cáng vào phòng theo dõi thì cô gái lao đến nắm lấy tay tôi:
— Bác sĩ, chị cho em xin vào chăm anh Minh được không? Em là… bạn gái anh ấy…
Tôi nhìn thẳng vào mặt cô ta. Ánh mắt tôi đủ sắc để khiến cô ta câm lặng.
— Bạn gái?
Tôi nhếch môi.
— Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi.
Cô ta tái mét, bước lùi lại, miệng run run:
— Em… em không biết… anh ấy nói anh ấy độc thân…
Tôi không quan tâm cô ta biết hay không. Tôi chỉ nói đúng một câu:
— Người nhà hợp pháp mới được ký giấy tờ và vào chăm sóc. Cô không đủ tư cách.
Rồi tôi quay đi.
Khoảng hai giờ sau, Minh tỉnh lại. Tôi vào kiểm tra tình trạng vì vẫn còn đang trong ca trực.
Anh mở mắt, nhìn quanh, rồi dừng lại khi nhìn thấy tôi. Khuôn mặt anh trắng bệch hơn cả ga giường.
— L-Linh… sao em… ở đây?
— Đây là bệnh viện tôi làm việc. Không có gì lạ. — Giọng tôi đều và lạnh.
Minh lắp bắp, tay níu lấy ống truyền:
— Em… nghe anh giải thích… không phải như em nghĩ đâu…
Tôi khoanh tay:
— Không phải như tôi nghĩ? Vậy anh bị thượng mã phong khi “ngủ” với ai? Tôi muốn nghe trí tưởng tượng của anh.
Minh câm lặng.
Cửa phòng hé mở. Cô gái tiểu tam ló đầu vào, thấy tôi thì khựng lại. Minh nhìn sang cô ta, mặt hoảng hốt:
— Em ra ngoài! Đừng vào!
Tôi nghiêng đầu:
— Vào đi. Cả hai đến rồi thì nói chuyện cho rõ.
Cô gái run lẩy bẩy:
— Chị… chị đừng hiểu lầm… Em không cố tình… Anh Minh nói anh yêu em… anh bảo anh ly thân rồi…
Tôi bật cười — tiếng cười lạnh đến gai người.
— Cô ta nói anh ly thân? — Tôi nhìn Minh. — Anh nói vậy với bao nhiêu người rồi?
Minh gào lên:
— Anh sai rồi! Nhưng xin em đừng làm lớn chuyện! Anh xin em!
— “Đừng làm lớn chuyện”? — Tôi nhìn anh trừng trừng. — Anh chết hụt trên bụng người khác, còn tôi thì là bác sĩ trực phải cứu anh. Theo anh thế đủ lớn chưa?
Mặt Minh tái nhợt. Cô gái ôm miệng ngăn tiếng nấc.
Tôi đặt hồ sơ bệnh án xuống bàn:
— Kể từ lúc này, tôi rút đơn vị hôn nhân khỏi hồ sơ. Anh sẽ do bác sĩ khác phụ trách. Khi xuất viện, luật sư của tôi sẽ gửi đơn ly hôn. Mọi tài sản đứng tên tôi, anh không được mang đi một đồng.
Minh bật dậy, đau nhưng vẫn cố quỳ xuống:
— Linh! Anh xin em! Anh biết lỗi rồi! Anh sẽ cắt đứt với cô ta! Anh sẽ làm bất cứ gì em muốn!
Cô gái chợt òa khóc, nắm tay Minh:
— Anh Minh… anh nói sẽ cưới em mà…
Tôi nhìn cảnh đó như xem hai kẻ diễn tuồng rẻ tiền.
— Cô gái, cô có thể mang anh ấy đi. Tôi — từ giờ trở đi — không quan tâm.
Tôi quay lưng ra cửa, để lại tiếng gào của Minh, tiếng khóc lóc của tiểu tam và một cuộc hôn nhân chết rục từ lâu mà tôi vừa chính thức tuyên bố khai tử.
Sáng hôm sau, tôi về lại nhà. Căn nhà vốn từng ấm áp nay như nhà của người xa lạ. Tôi gom đồ của Minh, để gọn trong mấy thùng carton.
Khi tôi đang dọn thì Minh tập tễnh chống nạng đến trước cửa.
Anh quỳ xuống, bất chấp chân còn yếu, mồ hôi ướt đẫm:
— Linh… anh sai rồi… anh ngu rồi… Em đừng bỏ anh…
Tôi nhìn anh, ánh mắt trống rỗng:
— Điều duy nhất anh làm đúng hôm nay… là quỳ.
Minh nấc lên:
— Anh sẽ thay đổi… Anh hứa…
— Anh thay đổi? — Tôi lạnh lùng. — Anh không đổi được đâu. Người đàn ông lên giường với kẻ khác rồi ngã lăn ra vì thượng mã phong… chỉ xứng đáng ở lại nơi đó.
Mắt Minh đỏ hoe:
— Anh xin em lần cuối…
— Không. — Tôi cắt ngang. — Đây là lần cuối anh được nói chuyện với tôi.
Tôi đóng cửa trước mặt anh. Tiếng nện nạng, tiếng gọi tên tôi vang lên trong vô vọng.
Nhưng trái tim tôi không còn dao động nữa.
Tiểu tam thì sao?
Hôm cô ta đến bệnh viện đòi vào thăm Minh, tôi chỉ đưa cho cô ta một tờ giấy.
Đó là giấy khai nhận bệnh án — trong đó ghi rõ Minh bị thượng mã phong khi quan hệ. Tờ giấy ấy đủ để cô ta bị gia đình cấm cửa và trở thành trò cười.
Cô ta sụp đổ. Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm: bảo vệ bản thân mình khỏi những kẻ đã phản bội.
Một tuần sau, tôi quay lại với cuộc sống của chính mình. Tôi đứng ở sân bệnh viện nhìn bình minh lên. Ánh nắng đầu ngày chiếu qua ô cửa kính, nhẹ nhàng và ấm áp.
Tôi nhận ra một điều:
Tôi đã sống sót sau nỗi đau lớn nhất đời mình.
Và tôi sẽ sống tiếp, mạnh mẽ hơn, kiêu hãnh hơn, hạnh phúc hơn.
Không còn ai có thể làm tôi gục ngã nữa.