×
×

Lần đầu tiên thăm, khi vừa hết giờ, anh bỗng nhổ một sợi tóc đưa cho tôi, nói nhỏ: “Giữ lấy làm kỷ niệm.”

*Nhân vật, tình tiết trong câu chuyện chỉ mang tính chất hư cấu

Ngày tòa tuyên án 5 năm tù, tôi — — chỉ kịp nắm lấy tay chồng, Minh, trước khi anh bị áp giải đi. Cái siết tay run rẩy ấy là lần cuối tôi còn cảm nhận được hơi ấm của anh trong suốt những năm dài đằng đẵng sau đó.

Minh bị kết án vì tội gây thương tích trong một vụ ẩu đả, mà thật ra, chỉ vì anh bênh vực người bị đánh oan trong quán nhậu. Anh không phải kẻ xấu, chỉ là một người nóng tính, sống quá thật trong một xã hội đôi khi chẳng công bằng.

Ngày anh đi, tôi bế con trai mới ba tuổi đứng trước cổng trại giam, trời mưa trắng trời. Anh chỉ nói một câu:

“Em chờ anh nhé. Anh không cần gì, chỉ cần em đừng để con quên mặt cha.”

Tôi gật đầu, nhưng nước mắt đã hòa vào mưa.


Những năm đầu, tôi sống như cái bóng.
Ban ngày đi làm thuê, ban đêm vá quần áo cho người ta, tiết kiệm từng đồng để cuối tháng bế con đi thăm chồng.

Mỗi lần gặp, Minh vẫn nụ cười hiền ngày nào. Anh gầy hơn, đen hơn, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng.

Lần đầu tiên thăm, khi vừa hết giờ, anh bỗng nhổ một sợi tóc đưa cho tôi, nói nhỏ:

“Giữ lấy làm kỷ niệm.”

Tôi cười, bảo anh khùng, nhưng vẫn cất sợi tóc vào ví.

Lần sau, lần sau nữa — mỗi lần gặp, anh đều lén nhổ một sợi tóc đưa tôi. Tôi không hiểu, chỉ nghĩ anh muốn tôi “giữ kỷ niệm” cho vui. Có lần tôi đùa:

“Anh cho nhiều vậy, chắc em làm được bộ tóc giả mất.”
Anh chỉ cười, không nói gì, ánh mắt lặng lẽ, sâu thẳm.


Con trai tôi lớn dần, nhưng mỗi lần vào thăm cha, thằng bé vẫn lí nhí:

“Sao cha không về với con?”
Minh xoa đầu con, giọng nghèn nghẹn:
“Cha về khi con vào lớp Ba nhé. Lúc đó cha có món quà đặc biệt tặng con.”

Mỗi lần thăm, anh đều nhổ một sợi tóc, cẩn thận gói vào giấy, đưa cho tôi. Dần dần, tôi có cả một hộp nhỏ đầy tóc của anh. Tôi không hiểu, nhưng không nỡ vứt đi — đó là tất cả những gì tôi còn lại của chồng mình.


Năm thứ ba, mẹ tôi bệnh nặng. Tôi phải chạy vạy khắp nơi lo viện phí. Nhiều người nói:

“Chồng đi tù rồi, bỏ đi mà làm lại cuộc đời, Hà ơi.”

Tôi chỉ cười buồn. Bỏ sao được người từng vì mình mà chịu tù tội? Anh nóng tính, nhưng chưa bao giờ nặng lời với tôi. Tình yêu không chỉ là những ngày hạnh phúc, mà còn là những năm tháng đợi chờ lặng lẽ.


Ngày Minh mãn hạn tù, tôi dắt con đứng đợi trước cổng trại. Anh bước ra, gầy gò, mái tóc lốm đốm bạc. Nhưng ánh mắt vẫn như xưa. Anh nhìn thấy tôi, cười mà nước mắt rơi.

Tôi chạy lại, ôm chầm lấy anh:

“Anh ơi, về nhà thôi.”

Anh chỉ khẽ nói:

“Đợi anh chút.”

Rồi anh quay vào trại, lấy ra một túi giấy cũ kỹ, trao cho tôi.

“Anh có cái này muốn cho em xem.”

Bên trong là một cuốn sổ dày, bên ngoài ghi dòng chữ nguệch ngoạc: “Cho con trai, nếu có ngày cha không còn về.”

Tôi mở ra. Giữa những trang giấy ố vàng là những sợi tóc của anh, mỗi sợi kèm theo một mẩu giấy nhỏ ghi ngày tháng:

“Ngày 1/7/2019 – Hôm nay con trai tròn 4 tuổi. Cha khỏe.”

“Ngày 10/10/2020 – Cha nhớ con. Mỗi sợi tóc rụng đi là thêm một ngày cha đếm ngược.”

“Ngày 4/12/2022 – Sức khỏe yếu hơn, tóc rụng nhiều. Cha mong gặp lại hai mẹ con.”

Mỗi sợi tóc là một dấu mốc thời gian anh sống trong trại, là lịch đếm ngày tự do của một người cha đang cố giữ mình không gục ngã.


Tôi bật khóc. Những sợi tóc bình thường mà hóa ra là sợi chỉ nối giữa hai thế giới – tự do và giam cầm.

Tôi nhìn anh, nước mắt tràn ra:

“Sao anh không nói sớm?”
Anh khẽ đáp:
“Anh sợ em lo. Anh chỉ muốn mỗi lần em nhìn thấy tóc, em biết anh vẫn còn sống. Tóc còn, là anh còn.”

Tôi siết chặt tay anh. Mười đầu ngón tay chai sạn của người từng cầm xẻng, cầm cuốc trong trại giờ run run. Anh hít một hơi dài:

“Anh hứa từ giờ sẽ chỉ nhổ tóc khi cắt tóc cho con thôi.”

Cả hai cùng cười, nước mắt hòa làm một.


Sau đó, chúng tôi về quê, căn nhà cũ mục nát. Tôi mở hàng tạp hóa nhỏ, anh xin làm thợ mộc. Dù nghèo, nhưng bữa cơm nào cũng có tiếng cười.

Có lần con hỏi:

“Mẹ ơi, sao cha tóc ít vậy?”
Tôi ôm con, cười:
“Vì cha đã tặng tóc mình để đếm từng ngày chờ con đó.”

Thằng bé tròn mắt, chạy lại ôm cha, thì thầm:

“Mai mốt con cắt tóc, con cho cha đếm lại nhé.”

Anh bật cười, mà khóe mắt lại ươn ướt.


Năm 2025, tôi lén gom tất cả những sợi tóc ấy, cho vào một lọ thủy tinh nhỏ, đặt trên bàn thờ. Dưới đáy lọ, tôi dán dòng chữ:

“23 sợi tóc, 1825 ngày, một đời chờ đợi.”

Với tôi, đó không chỉ là dấu vết của một người từng đi tù — mà là chứng nhân của tình yêu và niềm tin không tắt.


Kết:
Minh sau khi ra tù, sống lặng lẽ bên vợ con, mở xưởng mộc nhỏ, dạy con làm người tử tế. Anh không nhổ tóc nữa, chỉ để tóc dài hơn, bạc hơn theo năm tháng.

Còn Hà, mỗi khi lau bàn thờ, lại khẽ chạm vào lọ tóc ấy — nơi chứa cả một quãng đời đau thương nhưng đầy nhân văn.

Bởi cô hiểu rằng, đôi khi, tình yêu không cần những lời hứa hoa mỹ, mà chỉ cần ai đó vẫn nhớ đếm từng ngày để được trở về.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News