×
×

Lần thứ hai, khi Lan xin chuyển sang làm c;a đ;êm “để được lương cao hơn”, Thắng ng;ờ n;gợ

“Ba Lần Tha Thứ Và Lần Cuối Cùng Anh Lặng Người Giữa Nỗi Đau”

Thắng và Lan lấy nhau năm 25 tuổi, khi trong tay chẳng có gì ngoài hai chiếc vali cũ và một tấm vé sang Đài Loan làm công nhân.
Đất khách xa lạ, người người bươn chải.
Thắng làm ở xưởng cơ khí, Lan làm tại nhà hàng gần đó. Cả hai sống trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông – nóng hầm hập, ẩm và nồng mùi dầu máy.

Nhưng họ thương nhau, vì giữa nơi chẳng ai quen biết, họ chỉ có nhau mà thôi.

Buổi tối, sau ca làm, Lan thường ngồi chờ chồng, bưng chén cơm nóng, cười:
– Anh ăn nhanh còn nghỉ, mai lại làm sớm.
Thắng chỉ cần thế.
Anh tin rằng, dù khổ, chỉ cần vợ chồng nhìn về một hướng, rồi sẽ có ngày về quê xây nhà, đón con sang.


Năm thứ hai nơi đất khách, Lan bắt đầu thay đổi.
Cô chăm chải chuốt hơn, hay đi làm về muộn, nói cười nhiều với mấy người đồng hương.
Thắng thấy lạ, nhưng tự an ủi: “Cô ấy đi làm thêm kiếm tiền, đâu có gì.”

Một hôm, xưởng tan sớm, anh ghé qua quán nơi vợ làm. Từ xa, anh thấy Lan ngồi ở góc bàn, cười tươi với một người đàn ông.
Ánh đèn hắt lên, tay cô đặt nhẹ lên tay hắn.

Trái tim Thắng lạnh buốt.
Anh đứng đó, lặng nhìn, rồi quay lưng.

Tối về, Lan vẫn cười, hỏi:
– Anh ăn cơm chưa?
Anh chỉ gật đầu, nuốt hết nỗi đau vào lòng.

Anh không dám nói, không dám làm ầm, vì sợ – sợ con ở quê biết chuyện, sợ tan vỡ, sợ mất nốt chút bình yên cuối cùng.


Nhưng đời không tha cho người quá hiền.

Lần thứ hai, khi Lan xin chuyển sang làm ca đêm “để được lương cao hơn”, Thắng ngờ ngợ.
Anh nhờ người quen ở khu đó để ý.
Hai tuần sau, người ta nhắn:

“Tao thấy vợ mày đi ăn khuya với thằng chủ quán, thân mật lắm.”

Thắng ngồi phịch xuống giường, tay run.
Anh về nhà, thấy cô nằm ngủ ngon lành, khuôn mặt thanh thản.
Anh nhìn thật lâu, rồi chỉ thở dài.

– Thôi, vì con, mình cố lần nữa.


Lan sinh con sau đó một năm. Bé gái kháu khỉnh, tên An.
Sự ra đời của con khiến anh hy vọng: Biết đâu, làm mẹ rồi, cô ấy sẽ thay đổi.

Và thật, một thời gian, Lan dịu lại, chịu khó làm việc.
Thắng làm thêm ca, tích từng đồng, gửi về quê để xây nhà.
Anh tin, có lẽ hạnh phúc đôi khi chỉ cần kiên nhẫn.


Nhưng anh đã sai.

Một buổi chiều, xưởng nghỉ sớm vì mất điện, anh ghé về bất ngờ.
Căn phòng trọ im ắng lạ thường. Cửa khép hờ.
Anh định gọi, nhưng rồi nghe tiếng nói thì thầm bên trong.

Tim anh như ngừng đập.
Anh đẩy cửa.
Trước mắt anh là cảnh tượng mà người đàn ông nào cũng sợ – vợ anh, trên tay còn bế con, nhưng cạnh bên lại là người đàn ông khác.

Cả hai giật mình. Lan vội đẩy gã kia ra, lắp bắp:
– Anh… anh đừng hiểu lầm…

Thắng đứng lặng.
Không giận dữ, không la hét, chỉ thấy trong tim mình trống rỗng.

Anh đặt chiếc túi xách xuống, trong đó là bộ quần áo mới anh mua cho con, giọng khàn:
– Anh không hiểu lầm nữa đâu. Ba lần rồi, Lan à.
Cô òa khóc, ôm chân anh:
– Em sai… em lỡ dại, nhưng em sợ nghèo quá… em chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn cho con!

Thắng cười nhạt:
– Em muốn cho con một cuộc sống tốt hơn, bằng cách phản bội cha nó sao?

Anh nhìn con, đôi mắt trong veo chưa hiểu chuyện gì.
Rồi anh quay lưng đi, lặng lẽ như cái cách anh từng chịu đựng.


Đêm đó, anh ngồi bên sông.
Điện thoại reo – tin nhắn từ Lan:

“Anh tha lỗi cho em lần này nữa được không? Vì con…”

Anh không trả lời.
Bởi lần này, không phải vì con, mà vì chính mình – anh cần sống như một con người có lòng tự trọng.


Ba ngày sau, Thắng dọn đồ sang ở chung phòng với đồng nghiệp.
Anh gửi lại toàn bộ số tiền tiết kiệm cho Lan, chỉ để lại vài trăm tệ.
Trong tờ giấy ghi ngắn gọn:

“Anh không trách, cũng không tha. Cứ coi như chúng ta hết duyên. Hãy nuôi con tử tế, đừng để nó giống người lớn.”


Hai năm sau, anh về nước.
Con gái đã lớn, biết gọi “ba” khi nhìn ảnh.
Lan gửi con về cho bà ngoại, còn mình đi theo người khác.
Thắng đến đón con, bé chạy ào ra, ôm lấy anh, miệng líu lo:
– Ba ơi, mẹ bảo ba là người tốt nhất thế giới!

Anh bật cười, nước mắt lăn dài.
Hóa ra, dù thế nào, anh vẫn muốn con có một hình ảnh đẹp về mẹ, và về chính người đã từng làm anh tổn thương.


Giờ đây, Thắng mở một xưởng nhỏ ở quê, nuôi con một mình.
Đôi khi đêm xuống, anh vẫn nhớ những năm tháng nơi đất khách – những ngày chỉ có hai vợ chồng nương tựa vào nhau giữa bao xa lạ.
Nếu hỏi anh có hận không, anh sẽ nói:

“Không. Vì nếu không có những lần đau ấy, tôi chẳng biết mình mạnh đến mức nào.”


Có những vết thương không bao giờ lành, nhưng dạy ta cách đứng dậy trong bão.

Và có những cuộc tình tan nát, chỉ để một người cha hiểu ra rằng:

Tình yêu rồi có thể thay đổi, nhưng lòng cha – thì không bao giờ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News