Chồng tôi – Tuấn – là kỹ sư công trình, lần này đi công tác tận một tháng ở Tây Nguyên. Từ ngày anh đi, bố mẹ chồng nhất quyết đòi đến ở cùng tôi “cho đỡ buồn, với lại trông nom nhà cửa giúp”.
Tôi nghĩ bụng: “Cũng tốt, có người chuyện trò.” Nào ngờ, đó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng lặng lẽ.
Nhà tôi chỉ có hai tầng. Tầng dưới là phòng khách và bếp, tầng trên là phòng ngủ của vợ chồng tôi, còn phòng kế bên dành cho bố mẹ chồng.
Bình thường, buổi tối tôi về, bà nấu cơm, ông xem tivi. Bề ngoài, mọi thứ yên ả như một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Nhưng hôm đó, vì tan làm sớm hơn mọi ngày, tôi về nhà lúc mới 4 rưỡi chiều. Cửa chưa khóa. Tôi định bước vào thì nghe tiếng nói khe khẽ từ phòng khách.
Giọng mẹ chồng tôi:
– Con bé ấy cũng dễ lừa. Lần này mà xong, nhà này coi như của mình rồi, ông ạ.
Giọng bố chồng trầm, khàn:
– Ờ. Nó đâu biết Tuấn đứng tên đồng sở hữu, chỉ cần ký thêm một cái giấy nữa là đất vào tay mình.
– Ừ, đợi nó gọi điện hỏi, mình bảo Tuấn dặn thế. Cái kiểu tin chồng mù quáng ấy, dễ lắm.
Tôi đứng chết lặng sau cánh cửa. Tim tôi đập loạn lên, tay run như không còn sức.
Tôi nhớ lại mấy hôm trước, mẹ chồng có bảo tôi ký vào “giấy xác nhận đồng thuận chuyển nhượng quyền sử dụng đất để dễ làm thủ tục vay ngân hàng.” Tôi suýt ký nếu không vì quên kính.
Thì ra…
Tôi lặng lẽ quay về phòng, nước mắt ứa ra, nhưng lý trí kịp ngăn tôi làm ầm lên. Nếu bây giờ vạch trần, họ sẽ tìm cách chống chế, rồi chuyện đến tai chồng, hôn nhân tôi cũng chẳng yên.
Tôi cần một cú đánh nhẹ mà đau.
Buổi tối, tôi xuống bếp. Trong đầu đã có kế hoạch.
Tôi nấu một mâm cơm thật tươm tất — canh chua cá lóc, thịt kho trứng, rau muống xào tỏi — nhưng riêng giữa mâm, tôi đặt một đĩa lòng heo luộc, mà thật ra… tôi đã thay bằng ruột gà chưa rửa kỹ, còn nguyên mùi tanh nồng.
Tôi bưng mâm cơm lên, cười tươi:
– Hôm nay con nghe bố mẹ nói chuyện, mừng quá, nên nấu món đặc biệt đãi hai người.
Hai ông bà nhìn nhau, hơi khựng.
– Ờ… nói chuyện gì đâu con? – mẹ chồng hỏi, giọng lạc đi.
– Dạ, chuyện “giấy tờ đất” ấy. Con nghe loáng thoáng, mà yên tâm quá. Hóa ra bố mẹ tính toán chu đáo thật. Con đúng là may mắn có bố mẹ thương.
Tôi nói mà nhìn thẳng vào mắt họ, mỉm cười hiền lành.
Bà ta cười gượng, gắp miếng lòng lên. Chưa kịp đưa vào miệng, ông chồng tôi đã cau mày:
– Sao… mùi gì lạ thế này?
Tôi khẽ nghiêng đầu, giọng đều đều:
– À, con sơ ý không rửa kỹ. Tại con run tay, nghe chuyện đất đai mà cứ lo bố mẹ lại phải đứng tên thay con, sợ phiền…
Không khí trong phòng đông đặc lại.
Mẹ chồng tôi đặt đũa xuống, mặt tái mét. Bố chồng ho sặc sụa, gấp gáp:
– À… chuyện đó… chỉ là hiểu lầm thôi con à. Bố mẹ định hỏi ý Tuấn, chưa nói gì chắc chắn cả.
Tôi vẫn giữ nụ cười, chậm rãi dọn mâm:
– Dạ, con biết. Nhưng chắc từ mai con xin phép ở riêng mấy hôm. Con sợ làm phiền bố mẹ, với lại… đất này, con muốn giữ nguyên tên hai vợ chồng, đợi anh Tuấn về rồi tính.
Tôi nói xong, nhìn thấy ánh mắt họ lảng đi, toát mồ hôi.
Đêm đó, cả nhà im lặng.
Sáng hôm sau, họ thu xếp hành lý về quê, viện cớ “vườn có việc”. Tôi không níu.
Tôi chỉ đứng nhìn qua cửa sổ, thấy dáng hai người khuất dần, rồi tự rót cho mình một ly nước. Tay tôi vẫn run, nhưng lòng nhẹ hẳn.
Đến tối, chồng tôi gọi về, hỏi:
– Nhà mình ổn không em?
Tôi mỉm cười:
– Ổn lắm anh ạ. Em vừa dọn dẹp lại, nhà sạch, lòng cũng sạch.
Ngoài hiên, gió thổi qua giàn hoa giấy.
Mâm cơm hôm ấy, tôi không ăn nổi miếng nào, nhưng nhờ nó, tôi hiểu rằng có những sự im lặng — còn sắc bén hơn cả một lời buộc tội.