×
×

Mẹ tôi mở cửa, nhìn tôi với hai đứa nhỏ, chỉ nói một câu: — “Vào nhà đi con.”

Ba ngày giáp Tết năm đó, tôi gần như không bước chân ra khỏi bếp.

Sáng mở mắt đã lo ngâm măng, rửa lá dong, vo gạo nếp. Trưa chưa kịp ăn xong bát cơm nguội thì đã phải chạy ra chợ mua thêm thịt, thêm giò. Tối dọn dẹp xong, cả nhà đã ngủ, tôi mới ngồi thừ người xuống ghế, bóp lại đôi bàn tay nứt nẻ vì nước lạnh.

Nhưng không ai hỏi tôi mệt không.

Bởi trong nhà chồng, Tết là việc của con dâu.
Còn công sức của con dâu… là thứ mặc định phải có.

Tôi lấy chồng được tám năm, có hai đứa con. Chồng tôi là con trai út. Lúc mới cưới, tôi từng tin rằng làm dâu út sẽ đỡ vất vả. Nhưng tôi đã nhầm.

Con dâu út… là người phải gánh tất cả.


Tiền Tết – Một Mình Tôi Lo

Tết năm nào cũng vậy. Tiền chợ, tiền bánh trái, tiền cỗ bàn, tiền biếu họ hàng… đều là tiền của vợ chồng tôi.

Mẹ chồng tôi luôn nói một câu quen thuộc:

— “Nhà này đông con, đứa nào khá thì lo cho cha mẹ.”

Nhưng “khá” trong mắt bà… chỉ có vợ chồng tôi.

Anh cả làm ăn thua lỗ.
Chị dâu kêu khó.
Còn chồng tôi… vì là con út, lại hiền, nên gánh.

Mỗi dịp giáp Tết, tôi đều âm thầm rút tiền tiết kiệm. Có năm, tôi phải bán cả vàng cưới.

Tôi không tiếc tiền cho Tết.
Tôi chỉ buồn vì chưa bao giờ có ai hỏi tôi lấy tiền ở đâu.


Ba Ngày Trong Bếp

Hai mươi bảy Tết.

Tôi dậy từ năm giờ sáng. Ngoài trời mưa phùn, rét buốt. Tôi khoác tạm chiếc áo mỏng, xuống bếp nhóm than.

Mẹ chồng đứng ngoài cửa, nói vọng vào:

— “Nhớ mua thêm con gà nữa nhé. Nhà có khách.”

Tôi gật đầu.

Không hỏi khách là ai.
Cũng không hỏi tiền đâu.

Hai mươi tám Tết.

Tôi đang ngồi nhặt rau thì mẹ chồng bảo:

— “Năm nay làm thêm mấy món cho đủ mâm. Nhà người ta nhìn vào còn biết gia đình mình tươm tất.”

Tôi cười gượng.

Trong đầu tôi lúc đó chỉ có một con số: tài khoản còn hơn hai triệu.

Hai mươi chín Tết.

Tôi đi chợ lần cuối. Đứng trước sạp thịt, tôi đắn đo rất lâu. Cuối cùng chỉ mua vừa đủ.

Bà bán hàng quen hỏi:

— “Năm nay mua ít thế?”

Tôi cười:

— “Dạ… đủ dùng thôi.”

Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ:
tiền đã cạn.


Câu Nói Làm Tôi Chết Lặng

Chiều hai mươi chín Tết, tôi lấy hết can đảm nói với mẹ chồng.

— “Mẹ ơi… tiền chợ Tết con lo từ đầu tới giờ, giờ con không còn tiền mua thêm đồ nữa.”

Tôi nói rất nhẹ.
Rất lễ phép.

Mẹ chồng đang ngồi nhặt hạt dưa, ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh.

— “Không còn tiền?”

— “Dạ…”

Bà cười nhạt, buông một câu:

“Không có tiền thì về nhà mẹ đẻ mà ăn Tết.”

Tôi đứng chết trân.

Tai tôi ù đi.

Căn bếp đang ồn ào bỗng im phăng phắc. Tôi nhìn xuống đôi tay mình, tay còn dính mỡ, dính bột nếp.

Tám năm làm dâu.
Tám năm Tết nhất lo toan.

Và chỉ vì tôi hết tiền… tôi bị đuổi về nhà mẹ đẻ.


Chồng Tôi Im Lặng

Tôi quay sang chồng.

Anh ngồi ở góc nhà, cúi đầu, không nói gì.

Tôi chờ anh lên tiếng.
Chỉ cần một câu thôi:

“Mẹ nói vậy không được.”

Nhưng không.

Anh im lặng.

Sự im lặng đó… đau hơn mọi lời mắng chửi.


Tôi Thu Dọn Đồ Trong Đêm

Tối hôm đó, tôi không ăn cơm.

Tôi vào phòng, mở tủ, lấy chiếc vali cũ. Hai đứa con nhìn tôi, ngơ ngác.

— “Mẹ đi đâu?”

Tôi nuốt nước mắt:

— “Mẹ đưa các con về ngoại ăn Tết.”

Chồng tôi lúc đó mới hoảng hốt:

— “Em đừng làm to chuyện…”

Tôi nhìn anh, giọng bình thản đến lạ:

— “Em không làm to. Em chỉ không còn sức nữa.”


Nhà Mẹ Đẻ – Nơi Tôi Được Là Con

Về đến nhà mẹ đẻ, đã gần nửa đêm.

Mẹ tôi mở cửa, nhìn tôi với hai đứa nhỏ, chỉ nói một câu:

— “Vào nhà đi con.”

Không hỏi đúng sai.
Không trách móc.

Bữa cơm tất niên ở nhà mẹ đẻ đơn giản, nhưng tôi ăn mà nước mắt rơi xuống bát.

Lần đầu tiên sau nhiều năm… tôi thấy lòng mình nhẹ.


Đêm Giao Thừa – Cuộc Gọi Muộn

Đêm giao thừa, khi pháo hoa vừa tắt, điện thoại tôi rung lên.

Là mẹ chồng.

Giọng bà nhỏ hẳn:

— “Nhà thiếu người… con về đi.”

Tôi im lặng rất lâu.

Rồi đáp:

— “Con không về vì Tết. Con về nếu con còn được coi là người trong nhà.”

Ở đầu dây bên kia… không còn tiếng nói.


Kết Mở

Tôi không biết sau Tết, cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu.
Tôi cũng không biết mình có thể quay lại ngôi nhà ấy hay không.

Chỉ biết rằng:

Có những người phụ nữ, không phải không biết chịu đựng.
Mà là đã chịu quá đủ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2026 News