×
×

Mẹ tôi nắm tay tôi, mắt đỏ hoe: – Hàng xóm gọi mẹ. Con bị sốt 41 độ, lịm đi trên tay người ta. Chồng con đâu? Sao không thấy mặt?

Tôi là Mai, 29 tuổi, nhân viên hành chính văn phòng. Tôi và Tuấn cưới nhau được bốn năm. Bốn năm không dài, nhưng đủ để tôi thấy người đàn ông mình từng yêu thương nhất đang biến thành người xa lạ.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây ba tháng, khi Tuấn thăng chức trưởng phòng. Anh bắt đầu về trễ thường xuyên, ăn mặc bóng bẩy hơn bình thường, điện thoại luôn đặt mật khẩu, và quan trọng nhất – anh không còn nhìn tôi bằng ánh mắt cũ nữa.

Nhưng tôi ngốc. Tôi nghĩ đàn ông đi làm bận rộn là bình thường.

Cho đến ngày tôi gặp Vy.


Vy đến công ty tôi vào một chiều mưa tháng sáu, ăn mặc sang trọng, nước hoa nồng đậm. Cô ta bước vào sảnh với dáng vẻ yếu đuối:

– Em tìm anh Tuấn… cho em gửi cái file báo cáo tối qua…

Tôi chưa kịp nói gì thì cô ta vấp chân, ngã chúi về phía tôi. Ly cà phê tôi đang cầm trên tay hất trúng ngay túi xách của cô ta – một chiếc túi hàng hiệu bóng loáng.

Vy hét lên:

– Chị cố ý đúng không? Chị ganh tị đúng không?

Tôi sửng sốt:

– Tôi… tôi không cố ý. Cô ngã vào tôi trước mà!

Đúng lúc đó Tuấn từ thang máy bước ra. Ánh mắt anh nhìn tôi sắc lạnh chưa từng thấy:

– Em làm cái trò gì vậy Mai?

– Không phải em… cô ấy tự…

Nhưng Vy đã nhào vào lòng Tuấn:

– Anh ơi… cái túi em mới mua bị hỏng mất rồi…

Cảnh tượng ấy khiến tim tôi nhói lên. Vy bám lấy tay anh như thể họ là một cặp tình nhân lâu năm.

Tuấn kéo tay tôi, giọng nghiến lại:

– Về nhà nói chuyện.


Tối hôm đó, tôi bị Tuấn mắng như kẻ tội đồ:

– Em có biết cái túi đó bao nhiêu tiền không? Hơn ba chục triệu đó Mai!
– Em làm xấu mặt anh trước Vy!
– Em ghen tuông bệnh hoạn đến mức phá đồ của người khác à?

Tôi nghẹn lại:

– Cô ấy ngã vào em trước. Em chỉ đang cầm cà phê…

– Mồm em lúc nào cũng chối! – Tuấn quát. – Vy đã kể hết rồi. Em còn muốn cãi?

Tôi rơi nước mắt. Lần đầu tiên trong bốn năm anh quát tôi đến mức ấy.

Và rồi… chuyện tồi tệ nhất bắt đầu từ giây phút đó.


Ngày hôm sau, Tuấn bảo tôi lên sân thượng phơi đồ.

Vừa bước lên, tôi nghe tiếng “cạch” sau lưng.

Tôi quay lại. Cánh cửa sắt đã bị khóa từ bên ngoài.

– Tuấn! – Tôi đập cửa. – Anh làm gì vậy?

Giọng anh vọng lên lạnh như đá:

– Ở đó suy nghĩ cho kỹ. Khi nào biết lỗi thì tôi mở.

Tôi bàng hoàng:

– Anh… anh nhốt em sao?!

– Vy khóc cả ngày vì em. Em nên biết điều.

Tôi như không tin nổi tai mình.

Tôi bị nhốt. Trên sân thượng. Giữa nắng nóng rát bỏng. Vì một cái túi xách của bồ anh ta.

Tôi đập cửa đến đỏ cả bàn tay. Nhưng Tuấn không mở.

Buổi tối, trời bất ngờ đổ mưa. Gió lùa vào lạnh thấu xương. Tôi co ro bên cạnh chậu cây để tránh mưa táp.

Nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng. Tôi run, đầu đau như búa bổ. Tôi gào tên Tuấn, nhưng anh không nghe. Hoặc nghe mà không thèm quan tâm.

Tầm 1 giờ sáng, tôi lên cơn sốt cao. Tôi thở khó khăn. Trán nóng rực.

Tôi biết mình có thể chết ngay tại đây.

Trong cơn mê man, tôi nhớ đến mẹ tôi ở quê. Bà luôn dặn:

“Con gái à, nếu chồng thương thì giữ, còn không thương thì con hãy thương lấy bản thân trước.”

Tôi bò đến cửa, đập thêm lần nữa, yếu ớt:

– Tuấn… mở cửa… em không thở được…

Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng mưa gõ lên mái tôn và tiếng sấm xé trời.

Tôi nghĩ mình sẽ chết.


Nhưng đúng lúc tôi sắp ngất đi, tôi nghe có tiếng bước chân chạy lên cầu thang rất nhanh.

Rầm!
Cánh cửa bị ai đó phá khóa.

Một người đàn ông lao vào, ôm lấy tôi:

– Mai! Em sao thế này?!

Đạt, đồng nghiệp cũ của tôi. Anh ở trọ gần đây, nghe hàng xóm nói có giọng phụ nữ kêu cứu trên sân thượng, nên chạy lên.

Tôi gục vào vai anh:

– Em… sốt… Tuấn nhốt em…

Đạt sững người. Anh không nói gì nữa, chỉ bế tôi xuống tầng, gọi taxi đưa tôi đi cấp cứu.

Trước khi rời đi, tôi thoáng nhìn thấy bóng Tuấn và Vy đứng nép sau cầu thang. Họ nhìn nhau, rồi nhìn tôi với ánh mắt… khó hiểu. Không hề có chút lo lắng hay hối hận.

Tôi ngất đi.


Tôi tỉnh lại trong bệnh viện lúc 10 giờ sáng hôm sau. Bên cạnh tôi không phải Tuấn – mà là mẹ tôi và Đạt.

Mẹ tôi nắm tay tôi, mắt đỏ hoe:

– Hàng xóm gọi mẹ. Con bị sốt 41 độ, lịm đi trên tay người ta. Chồng con đâu? Sao không thấy mặt?

Tôi cười, một nụ cười buồn đến mức chính tôi còn thấy đau:

– Chồng con… bận chăm bồ.

Mẹ tôi sững lại. Đạt kể toàn bộ sự việc, từng chi tiết một.

Mắt mẹ tôi đỏ ngầu.
Giọng bà run lên vì giận:

– Nó dám nhốt con giữa trời mưa bão? Nó coi con là cái gì?

Tôi quay mặt đi, nước mắt trào ra:

– Con… con tưởng anh ấy chỉ nóng giận nhất thời…

Đạt đặt tay lên vai tôi:

– Mai, em không hiểu đâu. Hàng xóm bảo Tuấn và Vy đứng dưới cười nói, còn bảo “cho nó biết thế nào là lễ độ”.
– Họ cố ý đấy.

Trái tim tôi rơi xuống như bị ai bóp nát.

Té ra tất cả đều là một cái bẫy.

Té ra anh ta không hề yêu tôi nữa. Thậm chí còn muốn làm tôi khổ để có cớ ly hôn.


Buổi chiều, Tuấn xuất hiện ở bệnh viện. Anh nhìn tôi, gương mặt giả vờ lo lắng:

– Em… sao lại thành ra thế này?

Tôi im lặng.

– Em làm anh lo muốn chết! – anh nói tiếp, giọng trơn tru như diễn. – Em không chịu nhận lỗi nên anh mới muốn em suy nghĩ một chút thôi…

Đạt nhìn anh trừng trừng:

– Suy nghĩ bằng cách nhốt người ta trong mưa? Anh có phải đàn ông không?

Tuấn quay sang tôi:

– Em đừng nghe người ngoài phá hoại gia đình mình.

Tôi cười. Một nụ cười chua chát nhất trong đời:

– Gia đình?
– Từ khi nào anh còn coi đây là gia đình?

Tuấn khựng lại.

Tôi tiếp lời:

– Anh muốn ly hôn đúng không? Nói đi. Tôi ký.

Anh ta tái mặt:

– Em… sao lại nói vậy…

– Vì em không muốn sống với người đàn ông sẵn sàng giết em chỉ vì một cái túi xách.

Tuấn nghẹn lời. Vy đứng ở cửa, giả vờ sụt sùi:

– Em xin lỗi chị Mai… em không ngờ sự việc lại lớn như vậy…

Tôi nhìn cô ta. Nụ cười cô ta thấp thoáng sự thỏa mãn.

– Giữ nước mắt của cô lại mà diễn vai khác. Với tôi… vô dụng.

Vy im bặt.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tuấn:

– Tôi không cần anh giải thích. Từ nay, chúng ta hết rồi.

Tuấn định nói gì đó, nhưng Đạt đã đứng chắn giữa:

– Cô ấy không muốn nghe. Anh ra ngoài đi.

Tuấn nghiến răng, nhưng đành bỏ đi.

Cánh cửa đóng lại.
Tôi thở ra một hơi dài.
Giống như buông cả một tảng đá nặng ngàn cân khỏi ngực mình.


Một tháng sau, tôi hoàn tất thủ tục ly hôn.

Tuấn níu kéo vài lần, nhưng tôi biết đó chỉ là vì anh ta sợ mất mặt.

Vy thì khoe trên Facebook rằng “tình yêu chân thật luôn chiến thắng”. Nhưng chỉ ba tháng sau, nguyên bộ sưu tập ảnh đôi của họ bị xóa sạch. Nghe đâu Vy bỏ sang một đại gia khác. Tuấn suy sụp, nợ nần vì chạy theo bồ.

Còn tôi?
Tôi dọn về sống cùng mẹ. Sau đó, tôi bắt đầu lại từ đầu, xin vào công ty mới với sự giúp đỡ của Đạt.

Đạt luôn bên cạnh tôi. Lặng lẽ. Dịu dàng.

Anh từng nói:

– Đêm đó nếu anh không chạy lên… chắc anh ân hận cả đời.

Tôi nhìn anh, mỉm cười:

– Cảm ơn anh đã cứu em. Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Anh chỉ đáp nhẹ:

– Em đáng được yêu thương hơn thế nhiều.

Tôi không biết tương lai thế nào. Không biết mình có đủ dũng cảm yêu ai nữa không.

Nhưng tôi biết một điều:

Tôi đã tự cứu chính mình vào đêm mưa ấy.
Và từ đó, tôi chọn thương lấy bản thân trước khi thương bất kỳ ai khác.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News