Gắp Cho Thông Gia Giàu Miếng Thịt Gà, Tôi Ngượng Chín Mặt Vì Bà Hỏi Lại: “Có Sạch Không Mà Gắp, Ai Mượn?”
Tôi tên là Hương, năm nay bốn mươi tám tuổi. Con trai tôi cưới vợ cách đây hơn một năm — vợ nó là con nhà khá giả trong thành phố, còn nhà tôi ở quê, quanh năm làm nông. Từ ngày hai đứa cưới, tôi luôn dặn lòng phải cư xử cho đúng mực, đừng để người ta coi thường.
Hôm đó, hai bên thông gia gặp nhau lần đầu kể từ ngày cưới, nhân dịp thôi nôi đứa cháu nội. Tôi dậy từ sớm, tự tay nấu nướng, sắp mâm cơm tươm tất. Khi thông gia đến, tôi vui vẻ chạy ra đón:
“Chào bà, lâu rồi mới gặp. Mời bà vào trong cho ấm.”
Bà thông gia — bà Tâm — diện váy hàng hiệu, tóc uốn gợn, đeo vòng ngọc trai. Bà cười nhẹ:
“Ôi, quê mà chu đáo thế này, cảm động ghê.”
Câu “quê” nghe xong tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn cười cho qua.
Miếng thịt gà định mệnh
Trong bữa, tôi ngồi bên cạnh bà Tâm. Thấy bà chỉ gắp rau, tôi liền gắp cho bà một miếng thịt gà, vừa chín tới, phần ngon nhất tôi cố để dành.
“Bà ăn đi, gà quê đấy, ngon lắm.”
Bà liếc nhìn miếng thịt, rồi nhìn tôi, mày khẽ nhướng.
“Có sạch không mà gắp? Ai mượn?”
Cả bàn im phăng phắc. Con trai tôi lúng túng, con dâu thì cúi đầu, mặt đỏ bừng. Tôi cứng đờ, tay vẫn cầm đũa, cảm giác như vừa bị ai tát. Tôi chỉ biết mỉm cười gượng:
“Dạ… sạch chứ, tôi nuôi trong vườn, ăn thóc thôi.”
Bà Tâm khẽ nhếch môi:
“Ờ, quê mà. Thóc cũng… chưa chắc sạch.”
Mấy người họ hàng bên nhà chồng con dâu cười mỉm, tôi chỉ muốn chui xuống đất. Cái cảm giác bị khinh, bị coi thường… nó đau còn hơn bị chửi.
Cơn giận nuốt ngược vào trong
Bữa đó tôi gần như không nuốt nổi. Tôi chỉ cười, giả vờ không nghe thấy. Con trai tôi cứ nháy mắt ra hiệu “mẹ đừng để bụng”. Nhưng sao mà không để bụng cho được?
Sau bữa, tôi dọn mâm, cố gắng không để nước mắt rơi. Trong khi đó, bà Tâm ngồi ngoài phòng khách, khoe về căn biệt thự mới xây, về việc đi du lịch châu Âu. Tôi vừa lau chén vừa nghe, lòng chát đắng.
Tôi đâu dám nói gì. Tôi chỉ nghĩ: thôi thì con mình được sung sướng, bị khinh một chút có sao.
Nhưng đêm ấy, tôi khó ngủ. Miếng thịt gà đó cứ ám ảnh tôi — không phải vì câu nói “ai mượn”, mà vì ánh nhìn của bà ta: một thứ ánh nhìn khinh khi đến tận cùng.
Sự thật sau miếng gà
Hai tuần sau, con dâu tôi — bé Vy — gọi điện:
“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ chuyện hôm đó. Thật ra mẹ con có bệnh tâm lý, cứ ăn đồ người khác gắp là lo bị nhiễm khuẩn. Con cũng khuyên mãi mà mẹ con không nghe.”
Tôi ngạc nhiên:
“Thế sao con không nói trước?”
“Con sợ mẹ buồn. Với lại mẹ con cũng khó nói chuyện lắm…”
Tôi lặng đi. Hóa ra không phải vì tôi “quê mùa” mà bà ta nói vậy. Nhưng nỗi tổn thương thì vẫn còn đó.
Cú lật trong buổi giỗ
Một tháng sau, giỗ bố tôi, vợ chồng con trai lại về, và bà Tâm cũng đi cùng. Lần này, tôi không chuẩn bị gì cầu kỳ. Tôi chỉ làm mấy món đơn giản, trong đó có món gà luộc — nhưng tôi bày riêng cho bà Tâm một đĩa nhỏ, kèm lời nhẹ nhàng:
“Bà ăn cho ấm bụng, gà này sạch, tôi tự tay làm, không ai gắp giúp đâu.”
Bà Tâm ngẩng lên, nhìn tôi ngỡ ngàng. Rồi bất ngờ bà mỉm cười, lần đầu tiên không còn vẻ kênh kiệu:
“Cảm ơn chị. Tôi… xin lỗi chuyện hôm trước. Tôi không có ý xúc phạm.”
Tôi cười:
“Không sao đâu. Ai mà chẳng có nỗi sợ riêng.”
Bữa đó, bà ăn ngon lành, còn khen gà thơm. Con dâu tôi nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng.
Sau cùng, là một cái nắm tay
Trước khi ra về, bà Tâm đến gần, cầm tay tôi:
“Chị Hương này, hôm đó tôi lỡ lời. Chắc chị giận tôi lắm hả?”
“Thú thật, có. Nhưng giờ thì hết rồi.”
“Tôi bệnh dạ dày nặng, lại bị ám ảnh chuyện ăn uống. Hồi nhỏ, nhà tôi từng ngộ độc gà chết, tôi chứng kiến, nên từ đó cứ thấy ai gắp cho là tôi sợ.”
Tôi sững người. Hóa ra… lòng người cũng nhiều vết thương không ai thấy.
Bà Tâm khẽ siết tay tôi, nói nhỏ:
“Cảm ơn chị đã không để bụng. Con gái tôi có người mẹ chồng như chị… tôi yên tâm rồi.”
Tôi cười, lòng nhẹ bẫng. Bỗng thấy cái gọi là “sang – hèn” cũng chỉ là lớp vỏ. Còn tình người, nếu đủ ấm, thì vết thương nào rồi cũng lành.
Lời kết
Miếng thịt gà năm ấy — từng khiến tôi ngượng chín mặt — giờ trở thành kỷ niệm mà mỗi lần nhớ lại, tôi chỉ mỉm cười.
Vì tôi hiểu, trong cuộc đời này, không phải ai cũng may mắn được hiểu đúng ngay từ đầu. Có những hiểu lầm cần thời gian để hóa giải, có những khoảng cách cần một nụ cười để lấp đầy.
Bạn có muốn tôi chuyển thể truyện này thành bản ngắn 500 chữ để đăng mạng xã hội (có mô típ câu đầu gây tò mò, kết thúc “rưng rưng” phù hợp TikTok/Facebook Reels) không? Nó sẽ bắt đầu kiểu:
“Gắp cho thông gia giàu miếng thịt gà, tôi ngượng chín mặt vì bà hỏi lại ‘có sạch không mà gắp?’ — nhưng tôi nào biết, sau câu nói đó là một nỗi sợ đã theo bà suốt cả đời.”