VỪA XUỐNG MÁY BAY, CON TRAI TÔI GỌI NGƯỜI LẠ LÀ “BỐ ƠI”
Tôi chưa bao giờ nghĩ giây phút đặt chân xuống sân bay lại trở thành cơn ác mộng.
Tiếng người nói lao xao, tiếng loa sân bay vang vọng liên tục, kéo theo âm thanh của những vali va vào nhau chan chát. Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ của con trai – thằng bé ba tuổi, đôi mắt đen láy lúc nào cũng tò mò nhìn mọi thứ. Hai mẹ con vừa trải qua chuyến bay dài gần mười tiếng, đầu óc tôi mệt mỏi, chân như muốn khuỵu xuống vì thiếu ngủ. Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là tìm chỗ ngồi và uống chút nước.
Nhưng chỉ vài giây lơ đãng cúi xuống chỉnh lại quai túi, bàn tay nhỏ xíu ấy… biến mất.
Tôi quay phắt lại.
– Minh! – tôi hét lên, tim như bị ai bóp nghẹt.
Không có tiếng trả lời.
Không có bóng dáng quen thuộc.
Trước mắt tôi chỉ có dòng người đông như kiến, ai cũng vội vã, chẳng ai để ý đến sự hốt hoảng đang bùng lên trong tôi.
Tôi lao đi như kẻ mất trí.
– Con tôi đâu rồi? Ai thấy bé trai mặc áo phông vàng…? – tôi lặp lại đến khàn giọng.
Một nhân viên sân bay chạy tới hỏi chuyện, nhưng tôi chẳng còn đủ bình tĩnh để trả lời đầy đủ. Đầu óc tôi trống rỗng. Hình ảnh tệ nhất lướt qua: ai đó bế thằng bé chạy mất, một kẻ xấu, một kẻ buôn người… Tôi thấy buồn nôn.

Đột nhiên, giữa biển người hỗn loạn ấy, tôi nghe tiếng quen thuộc, nhỏ nhưng trong trẻo:
– Bố ơi!
Tôi sững lại.
Đấy là giọng của Minh. Không thể nhầm lẫn.
Tôi quay đầu theo hướng phát ra âm thanh. Thằng bé đang ôm chặt lấy chân một người đàn ông xa lạ. Nó dụi mặt vào quần anh ta, hai tay vòng lấy chân anh ta như thể đó chính là người nó mong nhớ bấy lâu.
Trong giây lát, tôi vừa nhẹ bẫng, vừa giận dữ đến run người.
Tôi lao tới, giật mạnh thằng bé ra khỏi chân người đàn ông.
– Anh làm gì con tôi? – tôi hét lên.
Tôi không suy nghĩ, bàn tay theo bản năng tát mạnh vào mặt anh ta. Tiếng “chát!” vang lên giữa khu vực nhận hành lý đông nghẹt.
Người đàn ông hơi lùi lại vì bất ngờ. Anh ta không phản ứng, cũng không giơ tay đỡ, chỉ đứng đó… sững sờ.
Nhân viên sân bay bắt đầu nhìn về phía chúng tôi. Một số người dừng lại, xì xào.
Tôi ôm chặt con trai, trái tim đập thình thịch. Minh vẫn còn đang nấc, đôi mắt to tròn ươn ướt nhìn tôi rồi nhìn người đàn ông.
– Mẹ ơi… bố… bố kìa… – thằng bé lí nhí.
– Không phải! – tôi gần như gắt lên, giọng run vì sốc và kiệt sức. – Đây không phải bố con!
Nhưng khi quay lại nhìn người đàn ông đó, tôi… đứng chết lặng.
Gương mặt ấy… không xa lạ như tôi tưởng.
Sống mũi cao, đôi mắt màu nâu trầm với ánh nhìn dịu xuống khi thấy thằng bé khóc. Mái tóc hơi rối vì chuyến bay, chiếc vest đen phẳng phiu làm nổi bật dáng người cao lớn. Nhưng thứ khiến tôi nghẹn đến không thở nổi… là nốt ruồi nhỏ ngay dưới xương quai hàm bên trái.
Giống hệt một người.
Người mà tôi đã mất ba năm để cố quên đi.
Người mà tôi đã khóc đến cạn nước mắt sau ngày anh đột ngột biến mất trong một tai nạn máy bay mà xác không bao giờ tìm thấy.
– …Duy? – tôi thì thầm, đôi môi run bần bật.
Người đàn ông nhìn tôi rất lâu. Khoảng khắc ấy kéo dài như cả thế kỷ. Rồi anh mấp máy môi, giọng khàn, thấp, như một tiếng gió lướt qua:
– Hương?
Tôi choáng váng. Có gì đó trong lòng tôi sụp xuống, vừa đau vừa hoang mang đến mức cả cơ thể muốn khuỵu đi.
Không thể nào.
Không thể là anh.
Không thể sau ba năm im lặng, ba năm mất tích, ba năm tin rằng anh đã chết.
Tôi lùi một bước, tay ôm chặt lấy con trai, cảm giác vừa muốn chạy ngay lập tức, vừa không thể rời mắt khỏi người đàn ông trước mặt.
– Anh… anh… – tôi lắp bắp. – Anh là ai? Tại sao giống…?
Anh nhìn tôi không chớp. Mắt anh đỏ lên, giọng nghẹn lại:
– Hương… anh đây…
Tôi lắc đầu liên tục.
– Anh… đã chết rồi. Anh… anh không thể…
– Anh xin lỗi… – giọng anh chỉ còn là tiếng gió. – Anh không chết. Anh… bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn. Người ta đưa anh vào bệnh viện thành phố khác. Anh không nhớ gì cả. Không nhớ tên. Không nhớ quê quán. Không nhớ… cả em.
Tôi chết lặng.
Minh ngước nhìn người đàn ông, nước mắt lăn dài:
– Bố… bố ơi… – thằng bé lại đưa tay về phía anh.
Người đàn ông cắn môi, kìm nén điều gì đó rất lớn. Anh bước một bước đến gần, rồi lại dừng lại, như sợ tôi sẽ bỏ chạy.
– Anh chỉ bắt đầu nhớ lại… vài tháng gần đây. Anh tìm mọi cách để liên lạc với gia đình, nhưng số cũ của em không còn. Ba mẹ anh… – anh dừng lại, hít một hơi dài – …họ chuyển nhà, anh tìm không ra. Họ cũng nghĩ anh đã chết.
Mắt tôi mờ đi. Trong đầu tôi như có một bức tường sụp xuống, để lộ khoảng trống trống rỗng và hỗn loạn.
Sự thật quá nhiều, quá đột ngột, quá tàn nhẫn với trái tim tưởng đã lành lặn của tôi.
Ba năm qua, tôi đã một mình nuôi con, một mình vượt qua nỗi đau mất chồng, một mình gồng lên trước những lời hỏi thăm thương hại.
Tôi đã dạy con phải mạnh mẽ.
Tôi đã cố quên mọi thứ.
Nhưng giờ đây…
Người mà tôi yêu thương nhất, tưởng đã vĩnh viễn rời bỏ mình… đang đứng ngay trước mắt.
Đột nhiên, Minh chồm người ra khỏi tay tôi, chạy đến ôm lấy chân anh lần nữa. Lần này tôi không kịp ngăn.
– Bố ơi, con là Minh nè! – thằng bé cười, đôi mắt long lanh – Con nhớ bố lắm…
Người đàn ông cúi xuống, đôi tay run rẩy đặt lên vai con trai. Môi anh mím lại, rồi anh ôm thằng bé vào lòng.
Lần đầu tiên trong ba năm, tôi thấy hình ảnh ấy: một người đàn ông ôm con trai của mình.
Và khoảnh khắc ấy… như đâm vào ngực tôi.
Tôi không khóc được.
Không nói được.
Tôi chỉ đứng đó, nhìn hai người họ, như một người ngoài chen vào một câu chuyện từng là của mình.
Một nhân viên sân bay bước tới hỏi han, nhưng tôi gần như không nghe gì. Người đàn ông vội cúi đầu xin lỗi, giải thích rằng có sự hiểu lầm. Họ rời đi, để lại chúng tôi trong một góc yên tĩnh hơn.
Tôi ôm lấy cánh tay mình, run rẩy:
– Tại sao… anh không tìm em sớm hơn?
Anh nhìn xuống, ánh mắt đầy đau đớn:
– Anh phải ghép lại từng mảnh ký ức. Anh không biết mình là ai. Anh chỉ nhớ lờ mờ về… đôi mắt của em. Và một tiếng cười của trẻ con. Anh không biết đó là vợ mình, con mình. Anh chỉ biết… khi thấy thằng bé chạy đến ôm anh… anh cảm thấy… quen thuộc tới mức nghẹn cả ngực.
Tôi cắn môi đến bật máu.
– Ba năm rồi… – tôi khẽ nói. – Anh có biết ba năm đó với em là thế nào không?
Anh cúi đầu, giọng nghẹn lại:
– Anh biết. Không gì có thể bù đắp được. Nhưng anh muốn… nếu em cho phép… anh muốn bù lại cả đời.
Tôi lắc đầu, nước mắt rơi xuống má lúc nào không hay.
– Em… không biết mình có thể tha thứ được không.
– Anh không bắt em phải tha thứ. Anh chỉ xin… được ở gần hai mẹ con.
– Em… cần thời gian.
Anh gật đầu.
Minh vẫn níu lấy tay anh, ánh mắt vui tươi mà không hiểu được sự phức tạp của người lớn.
Tôi nhìn hai cha con.
Một phần trong tôi muốn hét lên, muốn bỏ chạy, muốn trốn tránh tất cả.
Nhưng một phần khác… lại mềm nhũn, đau nhói và thổn thức.
Ba năm.
Nỗi đau tưởng đã ngủ quên.
Ký ức tưởng đã cắt bỏ bằng dao sắc.
Giờ đây, chỉ với một ánh nhìn, tất cả trở lại.
Người đàn ông bước tới gần, dừng lại cách tôi một khoảng an toàn.
– Hương… anh biết anh không có quyền. Nhưng… cho anh cơ hội gặp con. Chỉ cần vậy thôi.
Tôi nhìn xuống đôi tay nhỏ đang nắm chặt tay anh. Minh nhìn tôi, nụ cười ngây thơ:
– Mẹ ơi, đây là bố con mà…
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu.
Một giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào khoảng trống giữa chúng tôi.
– Được… – tôi nói khẽ. – Nhưng… từng chút một.
Khuôn mặt anh như vỡ òa, đôi mắt đỏ hoe. Anh muốn bước tới, nhưng lại kìm lại, chỉ khẽ gật đầu.
Minh nắm tay cả hai chúng tôi, hồn nhiên:
– Mẹ với bố cùng đi ăn kem được không?
Tôi không trả lời ngay.
Nhưng cũng không rút tay lại.
Người đàn ông nhìn tôi, ánh mắt vừa hy vọng vừa đau đớn, như sợ rằng chỉ cần nhúc nhích, mọi thứ sẽ tan biến.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt từng là cả bầu trời của mình.
Tôi thấy một chút quen thuộc.
Một chút ký ức.
Và rất nhiều điều chưa biết.
Tôi khẽ gật.
Minh reo lên.
Còn người đàn ông… khẽ mỉm cười.
Một nụ cười mà tôi tưởng sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.