×
×

Một buổi tối mưa, cô được người bạn cùng quê rủ đi làm tạp vụ ở quán hát Thơm Thảo, chỉ là bưng bê nước, lau bàn,

Năm Thắm tròn hai mươi tuổi, cô rời làng quê nghèo ở miền Trung để lên thành phố học nghề may. Ngày đi, mẹ dúi vào tay con gái vài trăm ngàn, dặn dò trong nước mắt:

“Ráng sống tử tế con nhé, người ta có thể nghèo, nhưng đừng để người ta khinh.”

Thắm gật đầu, ôm mẹ thật chặt. Cô không biết rằng câu nói ấy sẽ theo mình suốt cả đời, trở thành cái neo giữ lại chút lương tâm giữa những tháng ngày tăm tối nhất.

1. Những ngày đầu nơi phố thị

Thành phố hoa lệ nhưng lạnh lẽo. Thắm thuê một phòng trọ nhỏ, ban ngày học nghề, tối phụ quán cơm. Cuộc sống chật vật, đồng lương ít ỏi khiến cô nhiều đêm phải nhịn ăn. Đến khi xưởng may đóng cửa vì chủ nợ bỏ trốn, Thắm lâm vào cảnh thất nghiệp.

Một buổi tối mưa, cô được người bạn cùng quê rủ đi “phụ quán hát Thơm Thảo” – chỉ là bưng bê nước, lau bàn, không có gì xấu xa, bạn cô nói vậy. Nhưng chỉ ít lâu sau, Thắm hiểu: quán hát không chỉ có tiếng nhạc.

Những gã đàn ông nhậu say, những bàn tay thô bạo, những lời mời mọc trơ trẽn… tất cả khiến cô hoảng sợ. Nhưng nghĩ đến khoản nợ tiền phòng, nghĩ đến mẹ già ở quê đang trông ngóng, Thắm cắn răng chịu đựng. “Chỉ tạm thời thôi,” cô tự nhủ, “rồi mình sẽ tìm cách thoát.”

2. Cuộc gặp định mệnh

Một tối cuối năm, Thắm gặp anh – Quân, người đàn ông ngoài ba mươi, ăn nói nhẹ nhàng, ánh mắt buồn sâu thẳm. Anh không ồn ào, không thô tục như những vị khách khác. Chỉ lặng lẽ ngồi uống vài ly rồi trò chuyện cùng cô.

Lần đầu tiên, có người gọi cô là “em gái”, chứ không phải “em út”, “bé cưng”. Anh kể mình là kỹ sư xây dựng, công tác xa, ít khi về nhà. Còn Thắm kể về giấc mơ có một tiệm may nhỏ, được sống bằng đôi tay mình.

Từ đó, anh thường ghé quán, chỉ ngồi bàn cũ, gọi ly cà phê đen và nói chuyện cùng Thắm. Giữa nơi ồn ào ấy, cô thấy lòng bình yên lạ lùng.
Cô biết mình sai khi để tim rung động, nhưng càng cấm, càng thương.

3. Sự thật phũ phàng

Một đêm, sau khi quán đóng cửa, anh Quân đưa Thắm về trọ. Dưới ánh đèn mờ, anh nắm tay cô, khẽ nói:

“Nếu mọi chuyện khác đi, có lẽ anh đã cưới em.”

Câu nói ấy như nhát dao cứa vào tim. Thắm cười nhạt:

“Anh nói vậy… là vì thương hại em phải không?”
Anh lắc đầu, ánh mắt đượm buồn:
“Không. Vì anh đã có vợ và con nhỏ.”

Thắm sững người. Tất cả sụp đổ trong khoảnh khắc. Cô lùi lại, nước mắt lăn dài, miệng run rẩy:

“Vậy… em là gì trong cuộc đời anh?”
Anh không trả lời, chỉ cúi đầu. Ngoài kia, mưa rơi xối xả, như tiếng lòng cô vỡ nát.

4. Quyết định rời đi

Sáng hôm sau, Thắm thu dọn đồ, xin nghỉ việc ở quán hát. Chủ quán cười khẩy:

“Cô nghĩ rời đi dễ thế à? Còn nợ tôi tiền nhà, tiền đồng phục!”
Thắm run rẩy mở ví, đếm từng tờ tiền nhàu nát, chẳng đủ. Nhưng rồi, bất ngờ, anh Quân xuất hiện, đặt lên bàn một xấp tiền:
“Cô ấy không nợ gì ai nữa. Để cô ấy đi.”

Thắm nhìn anh lần cuối, môi mấp máy:

“Anh đừng đến tìm em nữa. Em không muốn làm người thứ ba, dù chỉ là trong ký ức.”

Cô quay lưng đi, giọt nước mắt hòa trong mưa. Phía sau, tiếng anh khản đặc:

“Thắm, anh xin lỗi.”

5. Cuộc sống mới

Ba năm sau, Thắm mở được một tiệm may nhỏ ở vùng ven thành phố. Khách hàng của cô đa phần là công nhân, người nghèo, nhưng ai cũng quý cô bởi tính hiền lành, chu đáo. Mỗi khi nhìn tấm bảng hiệu “Tiệm may Thắm”, cô lại thấy lòng ấm lại – giấc mơ năm nào cuối cùng cũng thành.

Một ngày nọ, có người phụ nữ ăn mặc giản dị ghé tiệm. Khi cô nói tên, Thắm chết lặng – đó là vợ của Quân. Người phụ nữ ấy đưa cho Thắm một phong thư, khẽ nói:

“Anh ấy mất rồi… tai nạn công trình. Trong túi anh có tấm hình của cô, cũ lắm. Tôi nghĩ anh chưa bao giờ quên.”

Thắm òa khóc, run run mở thư. Bên trong chỉ có vài dòng nguệch ngoạc:

“Nếu có kiếp sau, anh muốn gặp em sớm hơn – khi cả hai đều tự do.”


Chiều hôm ấy, thành phố đổ mưa. Thắm ngồi trong tiệm, lặng lẽ khâu từng đường chỉ. Ngoài hiên, những hạt mưa rơi như nối dài câu chuyện dở dang. Cô không còn oán trách, chỉ thấy lòng bình yên.

Cô đã từng đi lạc trong bóng tối, từng đau đớn vì yêu sai người. Nhưng chính từ nơi nhơ nhuốc ấy, cô đã học được cách sống tử tế, đứng dậy và làm lại.

Vì đôi khi, hạnh phúc không phải là được ở bên người mình yêu, mà là có thể tha thứ cho họ — và cho chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News