×
×

Một nhân viên bưng đến trước mặt ông Long ly cà phê đen Americano nóng hổi, đặt xuống bàn bằng hai tay rất khẽ, cúi đầu: – Cà phê của ông đây ạ.

Trời Sài Gòn đổ mưa đột ngột, những hạt mưa xối xả rơi xuống mái hiên quán cà phê “The Crown” – quán sang trọng nhất khu phố. Bên trong, khách ăn mặc lịch sự, ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nhạc du dương… tất cả đối lập hoàn toàn với cảnh ngoài đường.

Một cậu bé gầy nhom, áo rách, giày sứt gót, ôm chiếc túi đầy lon nước ngọt vừa nhặt được, đứng nép vào cửa kính. Cậu bé tên Kha, 12 tuổi.

Kha chỉ định trú mưa vài phút rồi lại đi nhặt ve chai như mọi ngày. Nhưng hôm nay khác lạ. Không khí trong quán căng như có gì sắp nổ tung, dù chẳng ai nhận ra, ngoại trừ cậu.

Bên chiếc bàn lớn cạnh cửa sổ, một người đàn ông mặc vest đen đang say sưa xem tài liệu. Ông là Trần Minh Long, Chủ tịch tập đoàn bất động sản Long Thịnh – cái tên khiến nửa thành phố phải kính nể.

Một nhân viên bưng đến trước mặt ông Long ly cà phê đen Americano nóng hổi, đặt xuống bàn bằng hai tay rất khẽ, cúi đầu:

– Cà phê của ông đây ạ.

Cậu bé định quay đi thì bất ngờ, mùi gì đó thoảng qua. Một mùi mà Kha không bao giờ quên.

Mùi ấy khiến cậu sững lại, mặt tái mét, tim đập thình thịch.

Đó là mùi thuốc mà ba cậu – một công nhân vệ sinh – đã vô tình hít phải trong lần bị người ta hãm hại, khiến ông chết ngay trên đường đưa tới bệnh viện. Kha chứng kiến cảnh đó. Mùi ấy đi theo cậu suốt một năm qua, trở thành nỗi ám ảnh.

Và giờ đây… mùi đó đang tỏa ra từ ly cà phê của ông Chủ tịch.

Kha bủn rủn tay chân.

Không thể nào nhầm được.

Cậu hoảng sợ nhìn quanh. Ai bỏ thứ đó vào? Ai có thể tiếp cận ly cà phê?

Ánh mắt cậu dừng lại ở một người đàn ông mặc sơ mi trắng, đứng nép bên quầy pha chế, tay vẫn run run. Hắn liếc về phía ông Long, rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Kha biết điều gì sắp xảy ra.

Cậu tự nhủ:
Không, không thể để người ta chết thêm một lần nữa!


Ông Long đưa tay định nhấc ly cà phê lên. Ngón tay vừa chạm vào quai ly—

– Đừng uống ly cà phê đó!!! –

Tiếng hét thất thanh xé toạc không gian sang trọng của quán.

Tất cả mọi người đều quay lại.

Ông Long sững người.

Nhân viên trố mắt.

Khách trong quán giật bắn mình.

Còn Kha… run rẩy, ướt sũng nước mưa, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ông Long cau mày:

– Cháu… nói gì?

Kha thở dốc:

– Đừng… đừng uống nó… trong ly đó có… có chất độc…!

Cả quán ồ lên. Một vài người cười khẩy.

– Thằng bé điên à?
– Trẻ con nhặt ve chai thì biết gì?
– Chắc nó muốn xin tiền đó…

Nhưng ông Long nhìn thấy nỗi kinh hoàng thật sự trong mắt cậu bé. Không phải kiểu nói dối để xin vài chục ngàn. Nỗi sợ ấy giống như từng thấy cái chết đang đến gần.

Ông chưa kịp phản ứng thì nhân viên pha chế lập tức bước tới, gằn giọng:

– Cháu ăn nói linh tinh gì vậy? Ly cà phê này tôi pha, sao lại…

Nhưng vừa nói đến đó, tay hắn khẽ run.

Ông Long quan sát kỹ.
Linh cảm làm ăn hàng chục năm mách bảo ông: Có gì đó rất sai.

Ông lạnh lùng nói:

– Gọi công an.

Không khí trong quán đóng băng.

Ngay lúc đó, “người pha chế” định bỏ chạy.

Một nữ khách la lên:

– Hắn chạy kìa!

Nhân viên bảo vệ lao tới. Một cuộc giằng co nổ ra. Hắn bị khống chế, đè xuống sàn. Tròng mắt hắn đỏ lên:

– Tụi mày không hiểu gì đâu! Hắn đáng chết! Hắn phá nát cuộc đời tao! Hắn…

Hắn chưa kịp nói hết thì đột nhiên, hắn rụng rời ngã xuống, miệng sùi bọt trắng.

Cả quán nháo nhào. Ai cũng hoảng hốt hét lên.

Kha đứng chết lặng.

Chuyện kinh khủng đã xảy ra.

Hắn trúng độc.

Không ai hiểu chuyện gì, nhưng chỉ Kha đoán được:
Khi giằng co, hắn đã vô tình chạm vào chính thứ thuốc độc dính trên thành ly cà phê.

Nhân quả đến nhanh đến mức rùng mình.


Công an đến trong vòng 10 phút. Quán bị phong tỏa. Nhân viên pha chế được đưa đi cấp cứu nhưng không qua khỏi.

Mùi hóa chất trong ly cà phê được xác nhận là một loại độc dược cực nguy hiểm.

Ông Long im lặng nhìn cậu bé ướt mưa ngồi trên ghế, đôi mắt tròn lo sợ.

– Cháu phát hiện ra bằng cách nào?

Kha nghẹn giọng:

– Cháu… cháu từng ngửi thấy mùi này rồi… trên áo của ba cháu… trước khi ba mất…

Ông Long bất động. Một đứa trẻ nghèo, lang thang, chỉ vì mùi hương giống như ký ức đau thương mà dám hét lên cứu một người hoàn toàn xa lạ.

Một sĩ quan hỏi:

– Cháu có biết người kia không?

Kha lắc đầu.

– Cháu chỉ thấy… anh ấy bỏ gì đó vào ly cách đây vài phút. Cháu đứng ngoài cửa nhìn vào nên thấy…

Hóa ra vậy.

Cậu bé không chỉ dựa vào mùi, mà còn chứng kiến cảnh bỏ thuốc. Chỉ là vì sợ bị đánh, cậu không dám nói ngay.

Ông Long ngồi lặng hồi lâu rồi hỏi:

– Cháu tên gì?

– Dạ… Kha.

– Nhà cháu ở đâu?

– Dạ… không có nhà. Cháu ở với dì, nhưng dì bệnh nặng rồi. Cháu đi nhặt ve chai kiếm tiền mua thuốc…

Giọng cậu bé run run, nhưng không cố xin xỏ hay kể khổ. Chỉ là sự thật lạnh lẽo của một đứa trẻ bị cuộc đời dồn đến bước đường cùng.

Ông Long hít một hơi dài.
Đột nhiên, ông thấy nghèn nghẹn.

Nếu hôm nay không có cậu bé này…
Có lẽ ông đã nằm trên cáng của xe cứu thương.


Sau khi lấy lời khai, công an rời đi. Mưa đã tạnh, chỉ còn gió lạnh.

Ông Long bước đến, đưa cho Kha một chiếc khăn khô và nói:

– Cháu theo chú một lát được chứ?

Kha ngập ngừng:

– Cháu… cháu không có tiền để trả gì đâu ạ…

Ông Long khẽ bật cười:

– Không ai bảo cháu trả. Chú chỉ muốn cảm ơn.

Họ bước ra xe.

Tài xế mở cửa. Ông Long chỉ vào ghế sau:

– Lên đi cháu.

Kha lưỡng lự. Cậu chưa bao giờ được ngồi vào chiếc xe sang như vậy.

– Cháu… được ngồi thật ạ?

– Cháu vừa cứu mạng chú. Cháu muốn ngồi đâu cũng được.

Xe lao đi trong đêm.


Điểm đến là bệnh viện quận 4.

Kha tròn mắt:

– Sao mình tới đây ạ?

Ông Long cười hiền:

– Để chăm dì cháu.

Kha chết lặng.
Ông Long đi lại quầy làm thủ tục, tự tay ký giấy chuyển dì Kha vào một phòng điều trị tốt hơn. Ông nói ngắn gọn:

– Tôi thanh toán toàn bộ chi phí. Đừng hỏi bao nhiêu.

Kha rơi nước mắt.

Cậu lắp bắp:

– Chú… chú làm vậy vì… ly cà phê?

Ông Long đặt tay lên vai cậu:

– Vì một điều khác quan trọng hơn. Vì cháu đã làm điều đúng đắn, ngay cả khi cháu chẳng có gì. Trái tim của cháu… đáng để được giúp đỡ.

Cậu bé bật khóc như chưa từng được khóc.


Một tuần sau, ông Long đến thăm dì Kha.

– Dì cháu tiến triển tốt lắm. Thêm vài tuần nữa có thể xuất viện.

Kha nhoẻn cười, đôi mắt trong veo.

Ông Long nói:

– Hôm đó… nếu cháu không hét lên…

Kha vội lắc đầu:

– Cháu chỉ không muốn một người nữa chết vì thứ ấy. Dù là ai cũng vậy…

Ông Long lặng đi. Câu nói ấy như một cú đánh vào trái tim ông – một trái tim từng chai sạn vì thương trường.

Một đứa trẻ nghèo rách… lại có sự tử tế mà nhiều người giàu có cũng không có.

– Kha này.

– Dạ?

– Cháu muốn đi học không?

Cậu sững lại. Hơi thở nghẹn lại trong cổ.

Ông Long tiếp:

– Nếu đồng ý… chú sẽ lo cho cháu. Đến nơi đến chốn.

Nước mắt Kha trào ra.

– Chú ơi… cháu… cháu ước được đi học từ lâu lắm rồi…

– Vậy thì từ nay, chú sẽ giúp cháu thực hiện ước mơ đó.


Ba năm sau.

Trong buổi lễ khai giảng của một trường quốc tế, một cậu thiếu niên cao ráo, sạch sẽ, khoác balô bước vào sân trường trong ánh mắt tò mò của nhiều người.

Người đàn ông trung niên đi phía sau mỉm cười tự hào.

Một phụ huynh khẽ thì thầm:

– Ai vậy? Trông không giống con nhà giàu…

Người khác đáp:

– Con nuôi mới của Chủ tịch Long Thịnh đó. Nghe nói từng là đứa trẻ nhặt ve chai. Nhưng cậu bé đó đã cứu ông Long một mạng đấy…

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra ba năm trước.

Ngoài hai người.

Ông Long nhìn Kha, nói nhỏ:

– Cháu sẵn sàng chưa?

Kha mỉm cười rạng rỡ:

– Sẵn sàng từ ngày hét lên câu “Đừng uống ly cà phê đó” rồi ạ.

Họ cùng bước vào sân trường.

Một khởi đầu mới.

Một cuộc đời mới.

Và một bài học mãi mãi không bao giờ cũ:

Đôi khi, những người bé nhỏ nhất lại có trái tim lớn nhất.
Và một hành động tử tế, bất chấp sợ hãi… có thể thay đổi cả số phận.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News