ĐÊM MƯA BÊN THÙNG RÁC
Cơn mưa tháng Mười trút xuống thành phố như muốn xé rách bầu trời. Gió quất mạnh làm tấm biển “Cửa hàng tiện lợi Sunrise – mở 24/7” rung bần bật. Bên trong, Hạ – cô gái 18 tuổi mới đi làm được hơn một tháng – đang tựa cằm lên quầy tính tiền, mắt ngó đồng hồ, chỉ mong ca đêm kết thúc nhanh.
Cha cô mất từ năm cô học lớp 9, mẹ thì bán cơm bình dân, thu nhập bấp bênh. Hạ đi làm thêm ban đêm để gom góp đủ tiền học đại học. Mỗi đồng cô tiết kiệm đều trân quý.
Mưa lớn bắt đầu dâng lên nỗi lo ngại mơ hồ trong cô. Không hiểu vì sao, đêm nay Hạ cảm thấy bất an.
Đúng lúc ấy, tiếng sột soạt rất nhẹ ngoài cửa kính khiến Hạ giật mình. Cô ngẩng lên – chẳng thấy ai. Mưa phủ trắng lối đi, gió quét mạnh làm dây điện chập chờn. Hạ cố tập trung, nhưng tiếng sột soạt lại vọng lên, lần này rõ hơn. Như thể có ai đó đang lục lọi, nhưng đầy yếu ớt.
Cô bước ra khỏi quầy.
“Có ai ở ngoài đó không?” – Hạ gọi lớn.
Không tiếng trả lời.
Nhưng rồi, một bóng người nhỏ thó, co ro bên cạnh thùng rác cạnh cửa hàng, lọt vào tầm nhìn của cô khi ánh chớp xé ngang trời.
Hạ sững lại.
Đó là một bà lão, quần áo rách bươm, người ướt sũng, tóc bạc dính vào mặt. Bà nằm nghiêng, cánh tay run run, mắt nhắm nghiền như đã ngất đi.
Không nghĩ ngợi thêm giây nào, Hạ lao ra, bất chấp mưa như roi quất.
“Bà ơi! Bà nghe con nói không?” – cô lay nhẹ.
Bà lão thoi thóp, đôi môi tím tái. Hạ nhìn quanh – đường phố vắng tanh, không taxi, không người qua lại, chỉ có cơn mưa lạnh thấu xương.
Cô không thể bỏ mặc bà.
Cắn răng, Hạ kéo bà vào trong cửa hàng, đặt lên ghế rồi lục tủ y tế tìm khăn, nước ấm, thuốc hạ sốt. Tay cô run lên vì lạnh và vì cả nỗi lo.
Bà lão mở mắt một chút, giọng run rẩy:
“…đừng… đừng đưa tôi về đó…”
“Về đâu ạ?” – Hạ hỏi.
Nhưng bà lại chìm vào mê man.

2. HẠ BẮT ĐẦU MỘT QUYẾT ĐỊNH KHÓ TIN
Sau khi sơ cứu tạm thời, Hạ gọi cấp cứu. Nhưng nhân viên tổng đài báo rằng mưa lớn gây kẹt xe, ít nhất phải 40 phút nữa xe mới đến.
Nhìn bà lão run rẩy, ướt lạnh, Hạ cảm thấy từng phút đều quý giá.
Cô nhìn chiếc ví nhỏ của mình. Trong đó là 17 triệu đồng, toàn bộ số tiền cô gom góp suốt sáu tháng để đóng học phí kỳ tới.
Hạ nuốt khan. Nếu dùng số tiền đó để đưa bà đi cấp cứu tư nhân, cô sẽ mất trắng. Nhưng nếu chờ xe cấp cứu… chưa chắc bà qua khỏi đêm nay.
“Thà mất tiền còn hơn mất mạng,” cô tự nói với chính mình.
Hạ bấm gọi cho một hãng taxi cao cấp gần đó – giá đắt gần gấp đôi. Nhưng có xe ngay.
Cô không do dự.
Cả đêm hôm ấy, Hạ túc trực ở bệnh viện tư, đóng tạm ứng viện phí gần 12 triệu. Khi bác sĩ nói bà lão bị viêm phổi nặng, suy nhược và hạ thân nhiệt, Hạ run người.
Nếu cô đến muộn 20 phút, bà đã không qua khỏi.
Căn phòng bệnh lạnh và yên tĩnh. Bà lão nằm ngủ, hơi thở mỏng như sương.
Hạ không biết bà là ai. Cũng chẳng biết mình đang làm việc điên rồ gì. Nhưng trong cô có gì đó nói rằng mình không được phép bỏ người này lại trong đêm mưa đó.
3. MẸ HẠ NỔI GIẬN, MỌI NGƯỜI XUNG QUANH CHỈ TRÍCH
Khi biết chuyện, mẹ Hạ đập mạnh tay xuống bàn.
“Con bị điên rồi hả Hạ? Tiền học phí của con! Con kéo cả nhà xuống vực đấy!”
Hạ im lặng. Cô hiểu mẹ lo lắng, nhưng cô không thể bỏ người kia nằm lại trong mưa.
Hàng xóm nghe chuyện thì xì xầm:
“Chắc bà ta là dân lang thang thôi.”
“Lỡ đâu mắc bệnh truyền nhiễm?”
“Trời ơi, tin người ta quá!”
Quản lý cửa hàng thì thở dài:
“Hạ, em chỉ mới đi làm. Gặp ai cũng giúp thì sao sống nổi?”
Nhưng khi họ nói, trong mắt Hạ hiện lên hình ảnh bà lão nằm co ro trong đêm mưa – đơn độc, lạnh lẽo, không ai đoái hoài. Hạ không hối hận.
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Nếu là mẹ anh, mẹ chị… mọi người có bỏ mặc không?”
Cả phòng im bặt.
4. NHỮNG BIỂU HIỆN KỲ LẠ CỦA BÀ LÃO
Một tuần trôi qua. Bà lão vẫn yếu, trí nhớ chập chờn. Đôi khi bà tỉnh dậy, đôi mắt đục ngầu ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Cháu là… ai?”
“Cháu là Hạ. Cháu tìm thấy bà ở thùng rác.”
Bà rơi nước mắt.
Một lần, khi Hạ đút cháo, bà thì thầm:
“Họ… muốn tống tôi đi. Họ nói tôi… làm xấu mặt gia đình.”
“Họ là ai ạ?”
Bà lắc đầu, run rẩy.
Nhưng điều khiến Hạ chú ý hơn cả là… chiếc vòng bạc trên cổ tay bà.
Nó không giống đồ bình dân. Đó là loại vòng bạc nguyên khối, khắc hoa văn tinh xảo kiểu cổ điển, có lẽ trị giá hàng chục triệu. Người vô gia cư sao có được thứ này?
Một buổi chiều, khi Hạ lau người cho bà, bà bất ngờ bật thốt bằng tiếng Anh:
“Please… don’t lock me in that room…”
Phát âm chuẩn xác đến mức Hạ giật mình.
Một người lang thang mà nói tiếng Anh như người bản xứ?
Sự nghi ngờ trong lòng cô lớn dần.
5. MANH MỐI ĐẦU TIÊN – TỜ GIẤY BỊ VO TRONG TÚI ÁO
Trong chiếc áo khoác rách của bà, Hạ tìm thấy một tờ giấy bị nhàu nát, ướt sũng. Cô mang về hong khô và ghép lại từng phần.
Đó là một trang báo cũ, đăng tin:
“Gia đình bà Nguyễn Thu Thủy – doanh nhân từ thiện nổi tiếng – thông báo tìm kiếm người thân lớn tuổi bị mất tích.”
Bên dưới là hình một người phụ nữ tóc bạc, mặc váy sang trọng, nụ cười hiền hậu.
Hạ chết lặng.
Khuôn mặt ấy… chính là bà lão cô đang chăm sóc.
6. CUỘC ĐẾN THĂM BẤT NGỜ
Hạ bí mật gọi vào số điện thoại ghi trong bài báo. Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên, nghe có vẻ mệt mỏi:
“Alo, tôi là con trai bà Thủy. Có tin gì về mẹ tôi không?”
Hạ hẹn ông ta đến bệnh viện.
Khi người đàn ông bước vào phòng bệnh, bà lão vừa mở mắt đã run lên bần bật.
“Đừng lại gần tôi… đừng đưa tôi về đó!” – bà gào lên, cố gắng bò lùi vào góc giường.
Hạ đứng giữa hai người, hoảng hốt:
“Chú ơi, chú bình tĩnh…”
Ông ta bối rối:
“Không, tôi chỉ đến đón mẹ về. Mẹ bị mất trí nên mới hoảng…”
Nhưng bà lão vẫn lắc đầu dữ dội, nước mắt trào ra:
“Không phải con tôi… không phải thằng bé tôi nuôi!”
Cả phòng đông cứng.
Hạ cảm thấy có điều gì đó rất sai.
7. SỰ THẬT LỘ DIỆN
Hạ tìm gặp một điều dưỡng lớn tuổi từng làm việc cho gia đình bà Thủy. Sau nhiều lần hỏi, người điều dưỡng mới khẽ nói:
“Cô gái, cháu không biết đâu… Bà Thủy bị Alzheimer nhẹ, nhưng vẫn minh mẫn. Tài sản của bà nhiều lắm. Những người con… không phải ai cũng tử tế. Có người muốn bà tuyên bố mất năng lực hành vi để họ quản lý tài sản.”
Hạ sững người.
“Tức là họ… cố ý để bà lưu lạc?”
“Đúng vậy. Họ không ngờ bà trốn ra được…”
Những mảnh ghép rời rạc bỗng xếp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh – và vô cùng độc ác.
8. SỰ NGHIỆP ĐỔI ĐỜI VÀ MỘT TẤM LÒNG ĐƯỢC GHI NHẬN
Sau khi biết sự thật, Hạ quyết định làm điều đúng đắn: cô báo cho một luật sư từng hợp tác với Quỹ từ thiện của bà Thủy. Vị luật sư lập tức đến gặp bà, thẩm định lại hồ sơ y tế, xác nhận bà vẫn đủ năng lực hành vi để tự quyết định.
Vài ngày sau, bà Thủy bình phục hơn và có thể trò chuyện.
Bà nắm lấy tay Hạ, đôi mắt già nua ánh lên sự biết ơn:
“Cháu đã cứu mạng bà. Không chỉ một lần, mà hai lần. Nếu cháu không tìm thấy bà… họ đã đưa bà vào nơi bà không thể thoát.”
Giọng bà nghẹn lại.
“Bà không còn người thân để tin tưởng nữa. Nhưng bà tin cháu.”
Hạ mỉm cười, không mong đợi gì.
Nhưng bà Thủy lại khẽ nói:
“Bà muốn chu cấp học phí cho cháu đến khi cháu học xong đại học. Và… nếu cháu đồng ý, hãy chuyển đến sống cùng bà. Bà cần một người tin cậy bên cạnh.”
Hạ bật khóc.
Không phải vì tiền. Mà vì lần đầu tiên trong đời, lòng tốt của cô – thứ nhiều người cho là ngu ngốc – được thấu hiểu.
9. MỌI NGƯỜI “CHẾT LẶNG” KHI SỰ THẬT BỊ CÔNG BỐ
Khi báo chí đưa tin bà Thủy được tìm thấy và đang điều trị phục hồi tại bệnh viện tư, mọi người đều sửng sốt.
Quản lý cửa hàng đến gặp Hạ:
“Anh… xin lỗi. Em đã làm điều mà tụi anh không dám làm.”
Hàng xóm từng dè bỉu thì đỏ mặt lí nhí:
“Con bé tốt bụng thế mà tụi chị nghĩ oan…”
Ngay cả mẹ Hạ cũng ngồi khóc:
“Mẹ cứ lo con thiệt thòi… Ai ngờ con làm điều khiến cả xóm phải cúi đầu nể phục.”
Nhưng điều khiến tất cả “chết lặng” nhất là khi bà Thủy công khai nói trước truyền thông:
“Nếu không có Hạ, có lẽ tôi đã bị chính người thân mình tước đoạt tự do. Cô ấy là người duy nhất đối xử với tôi bằng lòng nhân hậu vô điều kiện. Tôi sẽ sống nốt quãng đời còn lại để dành tình thương cho cô gái ấy.”
Câu nói ấy lan truyền trên mạng, trở thành bài học về lòng nhân ái.
10. CÁI KẾT
Một buổi chiều nắng nhẹ, Hạ ngồi trên sân thượng căn biệt thự nơi bà Thủy sống. Bà đang tỉa cây, đôi mắt hiền hậu như một người bà thực sự.
“Bà này.” – Hạ gọi.
“Nếu hôm đó không mưa to như thế, chắc con đã chẳng bước ra ngoài.”
Bà Thủy mỉm cười:
“Đôi khi ông trời dùng một cơn mưa để đưa những người cần nhau đến cạnh nhau.”
Hạ nhìn ra thành phố dưới ánh chiều. Con đường trước mắt cô vẫn dài, nhưng giờ cô không còn đi một mình nữa.
Một đêm mưa, cô cứu một người bị bỏ rơi.
Và bằng cách nào đó… cô cũng cứu chính cuộc đời mình.