Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ ba mươi triệu. Số tiền không nhỏ, ít nhất cũng đủ để gia đình bốn người sống dư dả. Thế nhưng, bữa cơm trong nhà quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có đậu rán, thịt mỡ, rau luộc. Đặc biệt, mỗi lần mẹ tôi từ quê ra thăm, vợ chỉ tráng thêm vài quả trứng, chưa từng bao giờ mua nổi con gà.
Mẹ nhìn mâm cơm, mắt đượm buồn. Bà ngại không nói, chỉ cười gượng:
– Ăn thế này cũng được con ạ, miễn là cả nhà quây quần.
Tôi nghe mà ngực nghẹn. Không phải vì ham thịt cá, mà bởi tôi thấy mẹ bị đối xử tủi thân. Ngày xưa ở quê, mỗi lần nhà có khách, mẹ luôn tìm cách nấu nướng tươm tất, dù nghèo vẫn cố. Giờ mẹ ra thành phố, tưởng sẽ được con dâu chăm chút, ai ngờ…
Một tối, khi mẹ đã ngủ, tôi hỏi thẳng:
– Em ạ, tháng nào anh cũng đưa 30 triệu, em tiêu vào đâu mà cơm nước đạm bạc thế?
Vợ tôi gác đũa, mắt lạnh lùng:
– Anh nghĩ nuôi con, đóng học phí, tiền điện, tiền nhà, tiền sữa là ít à? Anh chỉ biết đưa tiền, còn lại đổ lên vai ai?
Tôi sững lại. Đúng là chi tiêu ở thành phố đắt đỏ, nhưng ba mươi triệu cũng đâu phải ít. Tôi định nói tiếp, thì vợ đập bát xuống bàn:
– Anh lúc nào cũng bênh mẹ anh. Tôi có nợ nần gì nhà anh sao phải mua gà đãi bà ấy?
Lời nói ấy như một nhát dao xoáy vào lòng tôi.
Sau hôm đó, bầu không khí trong nhà căng thẳng. Mỗi lần mẹ ở quê gọi điện hỏi thăm, tôi không dám kể. Tôi sợ mẹ biết lại tủi thân. Nhưng vợ thì ngày càng khó chịu. Thậm chí, có lần mẹ vừa bước vào nhà, vợ đã gắt:
– Bà đến thì tự lo ăn uống nhé, tôi không phục vụ đâu.
Mẹ im lặng, quay đi, giấu vội giọt nước mắt. Tôi nhìn cảnh ấy mà ruột gan như lửa đốt.
Rồi chuyện vỡ lở. Một buổi chiều, tôi vô tình mở điện thoại của vợ. Tin nhắn ngân hàng báo rút tiền, mỗi tháng đều đều mười lăm triệu chuyển sang tài khoản lạ. Tôi lần theo, hóa ra vợ âm thầm gửi tiền về cho gia đình bên ngoại, lo cho em trai mở tiệm, trả nợ cho bố mẹ đẻ.
Tôi choáng váng. Tôi không phản đối chuyện giúp đỡ gia đình vợ, nhưng cách cô ấy làm, lén lút, để mẹ chồng bị coi thường thì tôi không thể chấp nhận.
Tối đó, tôi mang chuyện ra nói. Vợ bật khóc, rồi cãi:
– Tôi cũng có bố mẹ, có anh em. Anh đưa tôi tiền, tôi có quyền! Anh chỉ biết mẹ anh, sao không nghĩ cho nhà tôi?
– Nhưng em không thể để mẹ anh ăn cơm rau, trong khi tiền thì đổ hết cho bên ngoại! – Tôi gầm lên.
Mẹ tôi từ trong phòng bước ra, nghe hết. Bà lặng lẽ đặt tay lên vai tôi:
– Thôi con ạ. Tiền bạc rồi cũng hết. Quan trọng là gia đình hòa thuận. Nếu vợ con muốn lo cho nhà ngoại, con cứ để nó lo. Còn mẹ, ăn gì cũng được.
Câu nói ấy khiến tôi chết lặng. Người đau nhất hóa ra lại là mẹ.
Nhưng bi kịch không dừng ở đó. Vài tháng sau, tôi nhận được tin dữ: em trai vợ vỡ nợ, bỏ trốn. Số tiền vợ tôi gửi về coi như mất trắng. Cô ấy sụp đổ, ngồi ôm mặt khóc.
Mẹ tôi, ngược lại, là người đầu tiên bước tới. Bà nấu cho con dâu bát cháo, nhẹ nhàng:
– Mất tiền còn kiếm lại được. Con đừng dằn vặt nữa.
Tôi nhìn mẹ, mắt nhòe đi. Từ trước đến giờ, bà luôn chịu thiệt, luôn nhẫn nhịn, ngay cả khi bị con dâu lạnh nhạt.
Vợ tôi sau biến cố ấy thay đổi hẳn. Cô bắt đầu tự tay nấu ăn tử tế, bữa cơm có thêm món cá, món gà. Mỗi lần mẹ ra chơi, cô chủ động đi chợ, hầm canh gà tần, rót bát nước chè xanh cho bà.
Một tối, vợ ngồi bên tôi, thì thầm:
– Em xin lỗi. Em mù quáng, chỉ nghĩ đến nhà mình mà quên mất mẹ. Em hối hận lắm.
Tôi siết chặt tay cô. Tha thứ không dễ, nhưng ít nhất, tôi biết gia đình mình đã bước qua được vực sâu.
Mẹ cười hiền, nhìn chúng tôi rồi bảo:
– Mẹ chỉ cần thế này là đủ. Cơm có rau có thịt cũng được, miễn cả nhà hòa thuận, thương nhau.
Tôi nhìn bát cơm nóng, bỗng thấy vị ngọt lan khắp đầu lưỡi. Không phải từ thịt gà hay đậu rán, mà từ tình thân vừa được hàn gắn sau bao sóng gió.