×
×

Ngày ấy, nó từng nói: – Sau này cưới chồng, em muốn chị cầm hoa phụ dâu!

PHẦN 1 — LỜI MỜI KHÔNG TỒN TẠI

Tôi tên Hồng, 32 tuổi, giáo viên mầm non ở Sài Gòn. Lương không cao, đời bình yên đến mức chẳng có gì để khoe. Còn em gái tôi – Thu – nhỏ hơn tám tuổi, làm marketing trong công ty du lịch, đẹp, sành điệu, giỏi giao tiếp, từ nhỏ đã là “viên ngọc quý” của nhà.

Tôi yêu Thu lắm. Nhưng càng lớn, giữa hai đứa càng như đi trên hai đường thẳng song song.

Một tối đầu tháng mười hai, mẹ gọi cho tôi. Giọng bà khe khẽ, như sợ làm vỡ điều gì.

Hồng này… đám cưới của Thu tổ chức ở Phú Quốc.
Tôi reo lên:
– Trời ơi, vậy là cuối cùng nó chịu cưới rồi! Chừng nào mẹ? Con xin nghỉ để bay ra sớm phụ lo phụ liệu…

Mẹ im lặng vài nhịp.

Chị… chắc là không đi được đâu con.
Tôi sững người.
– Sao ạ?

Bên nhà rể… họ muốn đám cưới thật gọn. Bọn em phải… cắt giảm danh sách khách mời. Hy vọng chị hiểu…

Hiểu?
Hiểu cái gì?
Hiểu rằng trong mắt họ, tôi không đáng một suất ghế?

Mẹ nói tiếp, giọng ngập ngừng:
– Với lại… con đi cũng tốn kém. Mẹ sợ con vất vả.

Tôi bật cười.
– Vất vả đâu bằng cảm giác bị bỏ ra ngoài.


PHẦN 2 — NHỮNG NGÀY BỊ LÃNG QUÊN

Lúc trước, Thu và tôi thân nhau lắm. Hai chị em học chung giường, chung mền suốt thời cấp 1. Nhưng đến cấp 3, Thu bỗng thay đổi. Nó lớn lên khác tôi hoàn toàn – nhanh nhẹn, xinh đẹp, lanh lợi. Người ta nói Thu là “hoa khôi của trường”. Tôi vẫn yêu nó như cũ, nhưng khoảng cách vô hình cứ mở rộng.

Càng lớn, mọi thứ càng rõ:
Gia đình luôn tự hào về Thu.
Còn tôi… họ thương, nhưng ít ai khoe.

Bố từng nói:
– Con gái lớn thì hiền, nhưng hiền quá nên thiệt thòi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị loại khỏi chính lễ cưới của em gái.

Tối hôm mẹ gọi, tôi ngồi một mình trong căn phòng trọ, nhìn tấm ảnh chụp hai chị em năm Thu học lớp 6: tôi ôm nó từ phía sau, nó cười rạng rỡ. Ngày ấy, nó từng nói:
Sau này cưới chồng, em muốn chị cầm hoa phụ dâu!

Vậy mà giờ, nó còn không cho tôi một cái vé máy bay rẻ nhất đến Phú Quốc.


PHẦN 3 — TỰ MÌNH ĐI TÌM CÂU TRẢ LỜI

Một tuần trước đám cưới, tôi quyết định chủ động gọi Thu.

– Em bận không? Chị hỏi chút.
– Dạ… hơi bận. Chị có gì nói nhanh nha.

Giọng nó xa lạ quá. Tôi hít một hơi.

Đám cưới… không mời chị thật hả?

Đầu dây im lặng đến khó chịu.

Dạ… chị đừng để ý. Em… em xin lỗi.

Chỉ vậy thôi sao? Tôi cười nhạt.

– Ừ. Chúc em hạnh phúc.

Tôi tắt máy trước khi nghe thêm bất cứ điều gì có thể khiến lòng mình đau hơn.

Nhưng rồi, tôi không chịu nổi.
Tự tôn bị chạm đến, tim bị kéo giằng, và một nỗi gì đó như sự phản bội từ chính người thân.

Tôi quyết định bay đến Phú Quốc, nhưng không thông báo với ai.

Tôi muốn tự mắt mình nhìn xem lễ cưới đó trang trọng thế nào mà không đủ chỗ cho một người chị ruột.


PHẦN 4 — HÀNH TRÌNH KHÔNG TÊN

Chi phí vé máy bay là cả một tuần lương của tôi, nhưng tôi vẫn đi. Tôi nói với hiệu trưởng xin nghỉ một ngày vì “có việc gia đình gấp”.

Khi chiếc máy bay đáp xuống Phú Quốc, trời lất phất mưa nhẹ. Khách sạn nơi Thu tổ chức đám cưới nằm ở bãi biển riêng, sang trọng đến mức tôi choáng.

Tôi không dám vào. Chỉ đứng từ xa, nhìn chuẩn bị tất bật.

Đến buổi chiều, tôi thấy Thu bước ra từ khu hậu trường trong chiếc váy cưới đơn giản mà tinh tế. Cạnh Thu là chồng sắp cưới – một anh kỹ sư công trình cao ráo.

Trông hai người hạnh phúc thật.

Cổ họng tôi nghẹn lại. Không hiểu sao, thay vì tức giận, tôi lại thấy… thương nó.

Nhưng nỗi tổn thương vẫn nằm đó, âm ỉ.

Tôi không định gây chuyện.
Tôi chỉ muốn… biết lý do.


PHẦN 5 — SỰ THẬT KHÔNG NGỜ

Tôi định quay về khách sạn giá rẻ gần đó thì nghe tiếng một cặp đôi trò chuyện phía sau lưng:

– May mà cô dâu cắt bớt khách mời đấy. Mẹ cô dâu nói phải dành chi phí cho “ca ghép tủy” gì đó…
– Ủa? Ghép tủy cho ai?
– Nghe bảo cho chị gái cô dâu. Chị ấy bị bệnh gì đó mà chưa muốn cho chị biết.

Tôi đứng chết lặng.

Ca ghép tủy?
Dành chi phí cho tôi?
Tôi bị bệnh gì?
Tại sao tôi không biết?

Tim tôi đập dồn dập. Tôi chạy lại gần hơn, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi nhỏ:

– Chị ơi… cho em hỏi… chị gái cô dâu là ai ạ?

Cô nhân viên trang trí nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói:
– Em nghe mẹ cô dâu bảo tên “Hồng”. Chị ấy bị gì đó liên quan đến máu. Mới xét nghiệm gần đây. Nhưng gia đình muốn đợi sau đám cưới mới nói… sợ chị ấy lo.

Tôi ngồi thụp xuống bãi cát.

Tất cả như xoay mòng mòng.

Hóa ra “tiết kiệm ngân sách”, “cắt giảm khách mời”… không phải vì tôi nghèo, hay vì tôi không xứng có mặt.

Họ đang dồn toàn bộ tiền để chuẩn bị ca ghép tủy.
Cho tôi.

Mà tôi lại hiểu nhầm họ.


PHẦN 6 — ĐỐI DIỆN

Tôi không kìm được nữa. Tôi chạy như bay đến hậu trường nơi Thu đang chỉnh tóc.

– Thu!

Nó quay lại, mặt đầy hoảng hốt:
– Chị… chị làm gì ở đây?

Tôi thở hổn hển, nước mắt chảy tràn:
– Em nói cho chị biết… chị bị gì? Mẹ nói gì với em?

Thu tái mặt, rồi bật khóc.
Chị… sao chị biết?

– Em cứ nói đi!

Thu run rẩy:

– Cách đây hai tháng, chị bị thiếu máu nặng. Kết quả xét nghiệm của chị… mẹ đọc được trong lúc dọn phòng chị. Bác sĩ bảo chị có khả năng mắc rối loạn tủy xương, cần theo dõi và có thể phải ghép tủy.
– Tôi… Tôi đâu biết gì…

Thu lau nước mắt:
– Tụi em giấu chị vì sợ chị lo. Mẹ tính sau đám cưới sẽ đưa chị ra Hà Nội khám lại. Chi phí… hơi lớn. Mẹ nói… dùng phần tiền cưới của em để dồn cho chị trước đã. Cho nên… tụi em buộc phải thu nhỏ khách mời.

Tim tôi như có ai bóp nghẹt.

– Vậy… lý do không mời chị…
– Không phải vì chị không quan trọng.
Nó nắm tay tôi.
Mà vì em muốn để dành tiền… để giữ chị lại.

Tôi bật khóc nức nở.
Còn Thu cũng khóc.
Hai chị em ôm nhau giữa căn phòng chật. Bầu không khí bỗng vỡ òa như mưa sau hạn.

Thu nghèn nghẹn:
– Em xin lỗi vì để chị nghĩ xấu. Em không muốn cưới mà không có chị. Nhưng… em sợ chị hiểu lầm gia đình đang thương hại.
– Còn chị…
Tôi sụt sùi – Chị còn tưởng em xấu tính, trọng người giàu bỏ người nghèo.

Cả hai bật cười qua hàng nước mắt.


PHẦN 7 — ĐÁM CƯỚI BẤT NGỜ CÓ THÊM MỘT NGƯỜI

Thu nắm tay tôi kéo ra ngoài:
– Chị đi thay đồ đi! Em không cưới nếu chị không dự.

– Nhưng… khách mời…
– Kệ! Đây là chị ruột em. Ai không vui thì về.

Rồi Thu quay sang chú rể:
– Anh, thêm bàn nữa nha. Em muốn chị Hồng ngồi cạnh ba mẹ.

Chú rể nhìn tôi, cười hiền:
– Em gái anh giận suốt tuần vì chuyện này đó chị. Giờ thì ổn rồi nha.

Tối hôm ấy, tôi ngồi bên ba mẹ dưới ánh đèn vàng, gió biển thổi nhè nhẹ. Ba khẽ nói:

– Con gái… ba xin lỗi vì giấu con. Ba sợ con hoảng.

Mẹ nắm tay tôi thật chặt:
– Dù có bệnh hay không… con vẫn là con gái mẹ. Con đừng bao giờ nghĩ mình là gánh nặng.

Tôi nghẹn ngào.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi cảm thấy mình… được cần.


PHẦN 8 — TWIST CUỐI

Ba ngày sau đám cưới, tôi được đưa đi xét nghiệm lại ở bệnh viện Hà Nội. Bác sĩ xem các chỉ số rồi nói:

– Cơ thể chị chỉ bị thiếu máu tạm thời do stress và thiếu sắt nặng. Không phải rối loạn tủy. Không cần ghép tủy. Chỉ cần điều trị và nghỉ ngơi.

Tôi, mẹ, Thu cùng nhìn nhau.
Sau đó là tiếng cười vỡ òa.

Thu ôm tôi:
– Vậy là… tiền đám cưới của em…
– Để em xài lại chứ còn gì nữa! – tôi cốc đầu nó.
– Không! – Thu cười tinh nghịch – Em sẽ dùng để đưa chị đi du lịch! Chị đi Phú Quốc chơi cho đã lần nữa, lần này em trả!

Tôi bật cười.
– Trời đất… chị tưởng em tiếc lắm chứ?

Thu lắc đầu:
– Chị là lý do em muốn dành dụm cả đời, chứ không phải lý do để tiết kiệm.

Tôi ôm nó vào lòng.
Hai chị em đứng trước hành lang bệnh viện, gió mùa đông se lạnh thổi qua, mà sao lòng tôi lại ấm áp đến lạ.

Hóa ra, đôi khi, để hiểu được nhau, chúng ta phải đi một vòng thật xa.
Nhưng khi đã gặp lại, tình thân còn bền hơn trước nhiều lần.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News