Tôi vẫn nhớ rất rõ cái buổi tối hôm đó. Quán nướng đông nghẹt người, tiếng cười nói rộn ràng, mùi thịt cháy vàng thơm phức lan đầy không khí. Tôi và nhóm bạn đại học lâu rồi mới tụ tập đông đủ như vậy, ai cũng hứng khởi. Chỉ có một điều khiến tôi phải chú ý—Lâm, người yêu tôi, từ đầu đến cuối hơi trầm ngâm.
Khi nhân viên mang hóa đơn ra, Lâm nhanh tay cầm lấy. Tôi định với theo nói “để em”, nhưng anh đã mỉm cười:
“Em cứ ngồi đó. Để anh.”
Một khoảnh khắc rất bình thường của một người đàn ông ga lăng. Nhưng khi anh mở ví, tay anh run lên rõ rệt. Không phải kiểu run nhẹ vì lạnh, mà là kiểu run lẩy bẩy, khó kiểm soát.
Thế là, trong cái không gian đầy tiếng cười kia, tim tôi thắt lại.

1. DẤU HIỆU LẠ ĐẦU TIÊN
Trên đường về, tôi hỏi:
— Anh… tay anh bị sao thế?
— À… hôm nay anh hơi mệt thôi. Không sao đâu.
Câu trả lời dễ dàng tới mức tôi thấy… khó tin.
Những ngày sau đó, tôi để ý kỹ hơn.
Khi Lâm cài nút áo, tay anh hơi run.
Khi rót nước, vài giọt tràn ra ngoài.
Khi cầm điện thoại, anh giữ hơi chặt như để khống chế nó.
Càng nhìn, tôi càng bất an.
Một tối anh sang nhà tôi ăn cơm. Mẹ tôi vô tình hỏi:
— Lâm làm nghề gì mà trông cháu hơi xanh thế?
Lâm cười:
— Dạ con làm lập trình, chắc ngồi máy nhiều quá.
Tôi liếc anh. Lại thêm một câu trả lời “tròn trịa”.
Từ đó, tôi quyết định phải tìm hiểu sự thật.
2. NHỮNG PHẢN ỨNG KỲ QUẶC
Tôi chọn cách nhẹ nhàng:
— Mấy hôm nay anh run nhiều lắm. Có phải bệnh gì không?
Anh quay đi:
— Không sao mà. Đừng lo.
— Anh giấu em chuyện gì à?
— Không có.
Và thế là im lặng. Nhưng im lặng của anh có điều gì đó… chua chát.
Một lần khác, tôi thấy trong giỏ xe anh có hóa đơn thanh toán từ một phòng khám thần kinh, ngày cách đó chỉ vài hôm. Lòng tôi chộn rộn:
“Anh bị bệnh thần kinh à? Hay run tay là dấu hiệu của Parkinson? Hay… anh bị hậu quả của ma túy?”
Ý nghĩ cuối cùng khiến tôi hoảng hốt đến nóng mặt.
Tôi muốn tin vào con người mình yêu, nhưng bằng chứng cứ dẫn tôi đi xa dần.
Hôm sau, tôi đem chuyện đó đối chất:
— Anh đi khám bệnh đúng không? Sao anh không nói với em?
Lâm đơ ra một giây rồi đáp, giọng nhỏ:
— Anh không muốn em lo.
— Nhưng em đã lo rồi đây! Anh nói thật đi.
Anh im lặng rất lâu.
— Chuyện này… anh chưa sẵn sàng nói.
Tôi quay mặt đi. Cả đêm đó tôi trằn trọc. “Anh chưa sẵn sàng nói”… là nói về cái gì?
3. TÔI QUYẾT ĐỊNH TỰ MÌNH TÌM RA
Một ngày, tôi nhận cuộc gọi từ một người lạ:
— Alo, cho hỏi… đây là số bạn gái của Lâm phải không?
Giọng nữ, hơi run.
— Vâng, tôi là người yêu của anh ấy.
— Tôi là bác sĩ… À không, tôi là phụ tá chỗ phòng khám anh ấy hay đến. Tôi thấy anh ấy hình như quên lấy kết quả lần trước. Nếu được thì…
Căn phòng trước mắt tôi như tối đi:
— Chị có thể… đọc giúp tôi thông tin hẹn khám không?
— Dạ… tuần này anh ấy có hẹn tái khám. Bác sĩ bảo anh ấy không được bỏ.
Tôi thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
— Chị cho tôi biết… bệnh của anh ấy là gì?
Đầu dây bên kia ngập ngừng:
— À… tôi không thể tiết lộ. Nhưng… cô nên đi cùng anh ấy. Thật sự.
Tôi rơi điện thoại xuống giường.
4. BUỔI TÁI KHÁM ĐỊNH MỆNH
Tôi quyết định xuất hiện ở phòng khám vào đúng ngày hẹn. Lâm nhìn thấy tôi đứng ngoài, gương mặt anh tái đi.
— Sao em lại…
— Anh nghĩ em có thể đứng ngoài mãi được sao?
Anh đan tay lại với nhau. Lần đầu tiên, tôi thấy sự sợ hãi hiện rõ như vậy.
Khi vào gặp bác sĩ, tôi ngồi cạnh anh.
Bác sĩ gật đầu:
— Tôi nghĩ đây là lúc cậu nên chia sẻ với bạn gái.
Tôi nắm tay anh. Tay anh lạnh toát.
Anh hít sâu:
— Em còn nhớ vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc mấy năm trước, làm một thanh niên chết tại chỗ không?
Tôi gật, tim đập mạnh. Vụ đó từng lên báo, từng gây xôn xao cả tháng.
— Người chết đó… là anh trai anh.
Tôi đờ người.
— Vậy… liên quan gì đến tay anh run?
Lâm nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
— Em không biết đâu. Anh trai anh chết… trên đường đi gặp một người. Người đó… là em.
Cả cơ thể tôi như bị đóng băng.
— Em… gì cơ?
— Em còn nhớ cách đây 3 năm, em đăng bài tìm người mua lại chiếc laptop? Anh trai anh đọc được và liên hệ. Anh ấy từ Long An chạy lên Sài Gòn để lấy cho kịp, vì hôm sau phải xuất ngoại công tác. Anh ấy gọi cho em, nhưng lúc đó em… tắt máy.
Tôi sững sờ. Đúng là lúc đó tôi bận trực nên tắt máy, quên mất có người hẹn lấy laptop.
Lâm nói tiếp:
— Anh ấy quay xe lại giữa đường, ý là để ngày mai lên sớm hơn. Nhưng khi quay đầu, xe container đâm trực diện…
Một tiếng nổ nghẹn bên trong lồng ngực tôi.
— Sau đám tang, anh bị rối loạn lo âu. Mỗi khi cầm tiền, cầm giấy tờ, ký tên… tay anh run. Không phải vì bệnh thể chất. Mà vì mỗi lần trả tiền cho ai đó, anh lại nhớ cảnh anh trai cầm tiền đến đưa cho em.
— Anh giấu vì… không muốn em mang tội. Em không hề biết. Không ai có lỗi cả. Nhưng anh sợ nói ra, em sẽ ám ảnh cả đời.
Tôi bỗng bật khóc.
Tất cả những nghi ngờ độc ác tôi từng nghĩ… hóa ra chỉ là vết thương anh giấu.
Một nỗi đau thầm lặng.
5. SỰ THẬT KHÁC CÒN ĐAU HƠN
Tôi nắm tay anh thật chặt.
— Anh… em xin lỗi. Nếu biết…
— Không. Em không biết. Không ai biết.
Anh quay sang bác sĩ:
— Bác sĩ bảo nếu anh chịu chia sẻ, anh sẽ đỡ hơn.
Bác sĩ gật đầu:
— Cậu bị chứng run do rối loạn stress sau sang chấn. Không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cậu phải học cách đối diện.
Tôi nhìn anh:
— Và em sẽ ở bên anh.
Lâm khẽ cười, nhưng nụ cười ấy buồn đến tận cùng.
Rồi anh nói:
— Còn một chuyện nữa… chuyện mà em phải biết.
Tôi ngước lên.
Lâm mở điện thoại, đưa tôi xem một hình ảnh. Một căn phòng bệnh, mẹ anh nằm trên giường, gầy sọp, mắt nhắm nghiền.
— Mẹ anh đang điều trị suy thận giai đoạn cuối. Anh… giấu em vì không muốn em thấy gia đình anh chỉ toàn đau buồn. Hóa đơn hôm bữa anh run… vì trong ví anh lúc đó chỉ còn đúng một triệu, trong khi tuần này phải đóng 7 triệu tiền thuốc cho mẹ.
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
— Sao anh không nói?
— Em là niềm vui duy nhất của anh. Anh sợ nếu em biết hết, em sẽ bỏ anh. Anh sợ… em nghĩ anh là gánh nặng.
Tôi ôm lấy anh:
— Anh ngốc. Người ta bỏ nhau vì nói dối, không phải vì đau khổ. Em chỉ sợ anh chịu một mình…
Và thế là anh khóc. Lần đầu tiên, tôi thấy Lâm khóc.
6. ĐỐI DIỆN VỚI QUÁ KHỨ
Những ngày sau, tôi đi cùng Lâm về thăm mẹ anh. Nhìn người phụ nữ nằm đó, tôi hiểu vì sao anh cố gượng đến như vậy.
Mẹ anh nắm tay tôi, giọng yếu:
— Con là Hương phải không? Lâm nó kể mẹ nghe rồi. Cảm ơn con… đã khiến nó vui.
Tôi nghẹn họng.
Trên xe về, Lâm nói:
— Anh sẽ tiếp tục điều trị tâm lý. Anh muốn trở thành người xứng đáng với em.
Tôi mím môi:
— Anh đã xứng đáng ngay từ khi anh dám đối diện với điều anh sợ nhất.
Anh quay sang, nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp mà suốt bao lâu nay anh tự giấu đi.
7. TWIST CUỐI CÙNG
Một tuần sau, tôi nhận được email từ một địa chỉ lạ:
“Người gửi: Nguyễn Hoàng – Anh trai Lâm.”
Tôi chết lặng. Mở vào thì thấy một đoạn video. Mặt tôi tái đi khi nhận ra người trong video chính là anh trai của Lâm, đang cười nói trong một phòng khách, hoàn toàn khỏe mạnh.
Dòng chữ kèm theo:
“Nếu em đọc được thư này, tức là Lâm đã nói hết sự thật. Anh muốn em biết thêm một điều: Cái chết của anh không liên quan gì đến chuyện mua laptop. Đó chỉ là điều Lâm tự ám ảnh và trách bản thân. Anh đã quay xe trước đó lâu rồi. Em không gián tiếp gây ra cái chết nào cả. Hãy giải thoát cho nó.”
Tôi òa khóc.
Nhưng shock hơn nữa… video được quay 2 ngày trước khi Lâm kể cho tôi câu chuyện kia.
Anh trai Lâm… không chết.
Lâm đã dựng nên câu chuyện về “tội lỗi” để giải thích cho sự run rẩy, để khiến tôi ở lại. Nhưng anh không hề ác ý. Anh chỉ… đau đến mức không còn biết nói thế nào cho đúng.
Tối đó tôi gọi Lâm đến.
— Tại sao… anh nói dối?
Anh quỳ xuống, nước mắt rơi:
— Anh… sợ em bỏ anh. Anh không có gì ngoài mẹ bệnh, bản thân thì run rẩy… Anh nghĩ nếu em biết anh từng trải qua cú sốc lớn, em sẽ thương anh hơn.
Tôi nhìn anh thật lâu.
— Anh đã không hiểu. Người ta ở bên nhau vì sự thật. Không phải vì thương hại.
Anh khóc nấc.
Tôi nắm lấy tay anh:
— Nhưng em không rời đi. Vì anh đã dám nói hết. Lần này, là sự thật.
Lâm ngẩng lên, đôi mắt đầy hy vọng mong manh.
— Em… không bỏ anh?
— Không. Nhưng từ giờ, đừng thử bảo vệ em bằng cách làm em tổn thương nữa.
Anh gật mạnh.
Và lần đầu tiên, tay anh không còn run nữa.
Có những bí mật không được nói ra vì sợ người khác đau.
Có những bí mật không được nói ra vì sợ chính mình bị bỏ lại.
Nhưng đau nhất… vẫn là những điều tưởng như sự thật, hóa ra lại chỉ là nỗi sợ được bọc trong tình yêu.
Và đôi khi, chỉ khi nói ra tất cả — kể cả điều xấu, điều yếu đuối, điều đáng xấu hổ nhất — người ta mới thật sự bắt đầu yêu nhau từ đầu.