Vết bớt hình hoa sen
Năm 2000, chuyến tàu Bắc Nam dừng bánh ở ga Huế, dòng người chen chúc lên xuống. Huyền, cô gái 16 tuổi, cố giữ chặt tay em trai – thằng Thái mới tròn 7 tuổi. Cha mẹ vắng nhà, hai chị em được gửi lên tàu vào Nam sống với người bác.
Nhưng trong giây phút ồn ào hỗn loạn, Huyền sơ ý buông tay em để lấy hành lý. Chỉ vài giây sau quay lại, bàn tay nhỏ bé đã biến mất.
“Thái ơi! Thái!” – Huyền gào khóc, chạy dọc toa, lao xuống sân ga. Nhưng dòng người đông nghịt, không ai biết cậu bé đi đâu. Người soát vé, người dân quanh ga cùng tìm, vẫn bặt vô âm tín.
Chỉ có một chi tiết Huyền nhớ mãi: trên bàn tay trái của em trai có một vết bớt lạ, hình cánh hoa sen nở. Vết bớt ấy là dấu hiệu riêng biệt, như chứng minh cho sự hiện diện của em trên đời.
Nhưng kể từ ngày đó, vết bớt hoa sen biến mất cùng đứa trẻ tên Thái.
…
Hơn 20 năm trôi qua.
Huyền đã thành một phụ nữ ngoài 30, lập gia đình, có con. Song trong trái tim chị, nỗi ám ảnh ngày hôm ấy vẫn chưa bao giờ nguôi. Nhiều lần chị về Huế, dò hỏi khắp nơi, liên hệ trại trẻ mồ côi, đăng tin tìm em trên báo chí. Nhưng tất cả đều vô vọng. Mỗi đêm, khi nhìn con trai ngủ, chị lại nghẹn ngào nhớ tới Thái: “Em trai chị giờ ở đâu? Còn sống hay đã…?”
Một buổi tối, trong lúc cả nhà quây quần xem phim truyền hình, Huyền bỗng chết lặng. Trên màn ảnh, một diễn viên trẻ tuổi đang diễn cảnh xúc động. Trong khoảnh khắc anh đưa tay lau nước mắt, ánh đèn hắt lên rõ ràng một vết bớt trên mu bàn tay trái – hình hoa sen, không sai một nét.
Huyền bật dậy, tim đập loạn. Chị chỉ vào màn hình, giọng run rẩy:
“Đó… đó chính là Thái của chị!”
Chồng con ngơ ngác, nhưng chị biết mình không nhầm. Bao năm nay, hình ảnh ấy khắc sâu trong trí nhớ.
…
Huyền lục tìm thông tin về diễn viên ấy. Anh tên nghệ danh là Minh Thái, sinh năm 1993, mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong một mái ấm tình thương tại Đà Nẵng. Hồ sơ cá nhân khớp hoàn toàn với khoảng thời gian em trai thất lạc.
Huyền hẹn gặp anh sau một buổi ghi hình. Khi đối diện, nước mắt chị trào ra ngay:
“Em… em có nhớ gì về tuổi thơ không? Về một chuyến tàu Bắc Nam năm 2000?”
Chàng trai sững lại, nhìn người phụ nữ trước mặt. Anh lắc đầu:
“Em chỉ nhớ mình được một bác ga tàu đưa vào trại trẻ. Họ bảo em bị bỏ rơi. Từ nhỏ em không biết cha mẹ, không biết chị em.”
Huyền run rẩy cầm lấy tay anh, đặt lên bàn. Vết bớt hình hoa sen hiện rõ. Chị bật khóc nức nở:
“Không, em không bị bỏ rơi! Em là em trai của chị! Em tên Thái… chính chị đã đánh mất em ngày ấy. Hai mươi năm chị sống trong tội lỗi, tìm em khắp nơi…”
Không khí nghẹn lại. Minh Thái lặng người, đôi mắt rưng rưng. Anh nhìn người phụ nữ đang nức nở, ánh mắt chan chứa niềm tin tuyệt đối.
“Chị… chị thật sự là chị gái của em?”
“Đúng rồi, Thái ơi. Chị là Huyền. Ngày ấy em mới bảy tuổi. Trên tay em có vết bớt hoa sen, chị nhớ cả đời. Trời ơi… cuối cùng chị cũng tìm thấy em rồi.”
Hai chị em ôm nhau khóc giữa hành lang phim trường. Bao nhiêu năm chờ đợi, bao nhiêu giọt nước mắt, cuối cùng cũng tìm được câu trả lời.
…
Sau đó, xét nghiệm ADN khẳng định: họ đúng là chị em ruột. Tin tức “diễn viên Minh Thái tìm được gia đình sau 20 năm thất lạc” lan khắp truyền thông. Người ta gọi đó là một kỳ tích, một phép màu hiếm có.
Ngày Thái về quê, cả họ hàng ra đón. Cha mẹ đã già yếu, vừa mừng vừa khóc. Bà mẹ ôm chầm lấy con, run rẩy như không tin nổi:
“Con ơi… mẹ xin lỗi, đã để con chịu cảnh bơ vơ suốt ngần ấy năm.”
Thái nghẹn ngào:
“Không sao đâu mẹ. Con may mắn còn sống, còn gặp lại gia đình. Vậy là đủ rồi.”
Huyền đứng cạnh, ôm lấy em trai, lòng vỡ òa. Vết thương 20 năm khép lại trong nước mắt đoàn tụ.
…
Đêm hôm ấy, cả nhà quây quần dưới mái ngói cũ. Bên mâm cơm đơn sơ, Thái nâng chén rượu, giọng nghẹn ngào:
“Con mang ơn cha mẹ nuôi ở trại trẻ đã cưu mang, và mang ơn chị Huyền đã không bao giờ từ bỏ việc tìm em. Từ nay, con không còn lạc loài nữa.”
Bóng tối ngoài kia vẫn mênh mông, nhưng trong ngôi nhà nhỏ, ánh đèn sáng ấm áp. Bao mất mát, dằn vặt, cuối cùng cũng hóa thành giọt nước mắt hạnh phúc.
Hơn 20 năm sau ngày ga Huế định mệnh, vết bớt hình hoa sen đã dẫn hai chị em trở về bên nhau. Và từ đó, Huyền không còn mơ thấy bàn tay vuột khỏi tay mình nữa – vì bàn tay ấy đã thật sự trở về.