KHÔNG THỂ TRỞ VỀ NHƯ CŨ
Tôi đứng trước cửa phòng khách sạn nhìn những vệt ánh sáng màu cam của buổi chiều hắt lên sàn đá lạnh. Đồng hồ trên tay chỉ gần sáu giờ. Hai tiếng vừa qua trôi đi như một đoạn băng bị tua chậm trong đầu. Tôi chẳng biết mình vừa làm điều đúng hay sai, chỉ biết rằng mình đang vác theo cảm giác tội lỗi trĩu nặng đến mức khó thở.
Sếp tôi – ông Hoàng, một người đàn ông đã gần tuổi năm mươi, lịch lãm và giàu có – ngồi bên cạnh giường, dáng vẻ thư thả như một kẻ vừa hoàn thành một giao dịch chắc thắng.
“Em đã suy nghĩ quá nhiều,” ông ta nói, giọng điềm nhiên. “Trên đời này ai cũng có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình.”
Tôi không biết hạnh phúc hay không. Tôi chỉ biết mình đang cần tiền.
Chồng tôi – Nam – bị tai nạn giao thông một năm trước. Một vụ va chạm liên hoàn trên cao tốc khiến anh bị liệt nửa thân dưới. Người đàn ông từng khỏe mạnh, tự lập, hay cười và thích tự tay sửa những thứ hỏng hóc trong nhà… giờ nằm trên giường như một khúc gỗ. Mọi chuyện từ khi ấy dồn lên vai tôi. Tiền viện phí, thuốc men, vật lý trị liệu, tiền trang trải cuộc sống. Một mình tôi.
Tôi từng nghĩ hôn nhân là nơi hai người cùng gánh. Nhưng khi một người gục ngã, người còn lại đôi khi phải mạnh lên gấp đôi.
Sếp tôi biết điều đó.
Ông đưa tôi đến khách sạn. Không ép buộc. Không dùng vũ lực. Chỉ đưa ra một con số khiến tôi tê liệt.
“Đây là cơ hội để em cứu chính mình,” ông ta nói.
Tôi không phản kháng.
Chỉ là tôi không ngờ mọi thứ diễn ra nhanh như vậy.
Tôi vuốt lại mái tóc, khoác lấy áo khoác và bước ra khỏi phòng như kẻ vừa đánh đổi một phần linh hồn mình để lấy một sự tồn tại bình yên hơn.
Gió bên ngoài khách sạn lạnh đến buốt tay. Tôi đón taxi về nhà.

Trời đã tối khi tôi mở cửa. Cả căn nhà im lìm như không có người ở. Mùi thuốc cảm và mùi dầu gió phảng phất trong không gian. Tôi đặt túi thức ăn lên bàn rồi đổi dép.
Nam nằm ở phòng khách, vẫn đúng tư thế quen thuộc. Tấm chăn mỏng phủ ngang bụng.
Tôi chưa kịp gọi thì điện thoại trong túi tôi rung lên.
Tôi mở ra.
Một dòng thông báo hiện trên màn hình ngân hàng:
Tài khoản +300.000.000 VNĐ
Tôi chết lặng. Tin nhắn thứ hai, rồi thứ ba. Số tiền nhảy liên tục.
Rồi một tin nhắn từ số chồng tôi gửi đến:
Tiền anh tiết kiệm 10 năm nay, từ lúc chưa lấy em. Em dùng đi.
Tôi đứng sững. Tai ù đi. Tôi nhìn sang Nam.
Anh vẫn nằm đó.
“Anh… làm gì vậy?”
Nam nhìn tôi, giọng chậm rãi và yếu ớt:
“Anh chỉ muốn em đừng khổ nữa.”
Tôi run rẩy.
“Anh biết hết rồi đúng không?”
Nam không trả lời. Chỉ nhìn tôi như nhìn một cảnh tượng đã quá quen thuộc. Không trách móc. Không phán xét.
“Anh xem điện thoại của em…?”
“Không,” anh nói. “Anh nghe em nói chuyện điện thoại. Anh thấy hóa đơn khách sạn ngay hôm ấy. Và anh nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt em mỗi lần em về muộn.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm mặt.
“Em không phản bội anh. Em chỉ…”
“Anh biết.”
“Em chỉ muốn cứu chúng ta.”
Nam nhìn lên trần nhà. Giọng anh khàn đặc như chứa cả đời bất lực.
“Anh biết chứ. Ai cũng sợ nghèo, sợ khổ. Nhưng điều anh sợ nhất là em phải rơi vào tay một người đàn ông không xứng.”
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
“Cho nên anh cho em tiền,” anh nói. “Để em không cần phải bán rẻ bản thân mình nữa.”
Tôi cứ nhìn tin nhắn trong điện thoại, tay run đến mức điện thoại rơi xuống.
“Tiền này… anh lấy đâu ra nhiều thế?”
Nam cười nhạt.
“Công ty anh trước khi nghỉ việc có chế độ bảo hiểm. Với lại, anh bán căn nhà ở quê. Và… một phần là tiền hàng tháng mẹ anh gửi hỗ trợ.”
Tôi như bị ai tát mạnh. Mẹ chồng tôi vẫn gửi tiền?
“Sao anh không nói với em?” tôi gằn giọng, mà gần như là hét.
Anh chỉ nhìn tôi:
“Vì anh sợ em thấy áp lực. Anh muốn mình vẫn là bờ vai cho em, dù anh không còn đứng được nữa.”
Tôi bật khóc.
Hai năm chung sống, tôi từng không ít lần muốn buông. Những ngày đi làm mệt mỏi đến kiệt sức, về nhà lại phải chăm sóc người chồng liệt nửa người. Những lần anh nổi nóng vì tự ti. Những lần tôi gục đầu vào tay lái mà khóc như trẻ.
Tôi từng nghĩ anh không còn gì để cho tôi nữa.
Nhưng hóa ra tôi sai.
Ngày anh bị tai nạn, chính tôi là người đề nghị kết hôn. Vì khi đó tôi nghĩ mình đang yêu. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ hối hận. Nhưng lòng người dễ đổi thay hơn tôi tưởng.
Tôi rơi vào mối quan hệ mập mờ với sếp không phải vì tình yêu, mà vì cuộc đời cứ dồn tôi vào góc tường.
Nhưng giờ đây, khi đứng trước người đàn ông đang trao cả phần sống cuối cùng của mình cho tôi, tôi lại cảm thấy mình là người tệ hại nhất.
Nam nhìn tôi, bình thản:
“Em còn yêu anh không?”
Tôi nghẹn lời.
Tôi không biết nữa.
Tình yêu đã bị vùi lấp trong tiền bạc, gánh nặng, hy sinh, trách nhiệm, nước mắt. Tôi không biết mình còn yêu anh hay không. Nhưng tôi biết mình…
vẫn muốn ở bên anh.
“Em không rời đi đâu,” tôi nói.
Nam cười mệt mỏi:
“Em đi đi.”
Tôi giật mình:
“Anh nói gì?”
“Em có cả một đời phía trước. Anh thì không.”
Anh đưa ánh mắt sang tờ giấy đặt trên bàn. Tôi run rẩy bước đến.
Là tờ đơn ly hôn.
“Anh đã ký rồi.”
Tôi lùi lại như vừa nhìn thấy vực thẳm.
“Anh điên rồi à?”
“Anh muốn em có cơ hội mới.”
Tôi nhào đến túm lấy tay anh:
“Em không cần cơ hội mới! Em cần anh!”
Nam nắm lấy tay tôi, siết thật chặt. Ánh mắt anh có gì đó rất lạ. Bình tĩnh đến lạ. Như người đã quyết định xong mọi chuyện.
“Anh biết em đã chịu đựng quá lâu rồi. Anh muốn em được hạnh phúc, kể cả khi anh không còn ở đó.”
Bất giác tôi thấy lạnh người.
“Anh… định làm gì?”
Nam không trả lời. Anh chỉ nhìn ra cửa sổ, nơi gió thổi vào từng cơn.
“Ngày mai, bác sĩ sẽ đến. Anh đã nói chuyện với họ rồi. Anh muốn ngừng điều trị.”
Tôi đông cứng. Hơi thở như bị ai rút ra khỏi phổi.
“Không được. Anh không được bỏ cuộc!”
“Anh không bỏ cuộc,” anh nói. “Anh chỉ muốn em sống cuộc đời mà em đáng có.”
Tôi bật khóc như thể ai đó đang lát từng nhát dao vào ngực mình.
“Anh không hiểu gì cả!”
Nam cười:
“Anh hiểu… vì anh vẫn yêu em.”
Tôi lao về phía bếp, bật bếp nấu cháo như một phản xạ vô thức.
Tôi không để anh đi đâu hết.
Nhưng khi đang cắt hành, điện thoại tôi lại rung.
Tin nhắn từ mẹ chồng.
“Con đừng để nó cô đơn nữa. Mẹ biết mọi chuyện rồi.”
Tôi ngã quỵ xuống nền nhà.
Mẹ chồng tôi biết chuyện tôi ngoại tình? Tôi vừa từ khách sạn về? Hay còn hơn thế nữa?
Tôi không biết nên sợ hay nên xấu hổ.
Tôi lau mặt, bê bát cháo đến cho Nam. Anh nhận lấy, nhưng chỉ ăn vài muỗng rồi đặt xuống.
“Em ăn ít lắm,” anh nói.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, nắm lấy tay anh thật chặt.
“Nam… em xin lỗi.”
Anh cười.
“Em đừng xin lỗi. Tất cả chỉ vì em quá thương anh.”
Tôi lắc đầu:
“Không. Vì em yếu đuối.”
“Thế thì để anh mạnh mẽ giùm em lần cuối.”
Đêm đó tôi nằm bên cạnh anh, nhìn anh ngủ. Tôi nhớ lại ngày chúng tôi gặp nhau. Một buổi chiều mưa, tôi ngã xe trước cửa hàng tiện lợi. Anh chạy tới đỡ tôi dậy.
“Em có sao không?”
Một câu hỏi đơn giản nhưng tôi nhớ mãi.
Một năm sau, tôi là vợ anh.
Rồi tai nạn xảy ra.
Rồi tôi đánh mất chính mình.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa từng bỏ tôi.
Tôi không ngủ được. Tôi nằm nhìn anh, nghe tiếng thở của anh, rà từng hơi ấm trên cơ thể anh. Tôi sợ nếu sáng mai mở mắt, anh sẽ không còn ở đó nữa.
Tôi đã từng nghĩ mình bị trói buộc.
Nhưng hóa ra… tôi chỉ đang sợ mất đi thứ quý giá nhất.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm. Tôi dọn lại căn phòng, giặt ga giường, mở cửa cho ánh nắng tràn vào. Tôi nấu cháo cho anh như mọi khi.
Tôi bước vào phòng thì thấy Nam tỉnh.
Anh nhìn tôi:
“Em còn chưa đi?”
Tôi cười:
“Đi đâu?”
“Đi tìm cuộc sống mới.”
Tôi ôm lấy anh. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi ôm anh thật chặt.
“Em đã tìm thấy rồi.”
Nam đờ người ra. Anh chậm rãi vòng tay ôm tôi.
Anh nói, giọng run run:
“Anh xin lỗi vì anh đã khiến em khổ.”
Tôi hét lên, nghẹn lại:
“Không! Em mới phải xin lỗi. Em sẽ không rời anh nữa. Dù anh có ra sao, dù thế nào đi nữa, em vẫn chọn anh.”
Nam bật khóc. Lần đầu tôi thấy anh khóc như vậy.
Anh nắm chặt tay tôi:
“Anh sẽ cố gắng sống tiếp.”
Tôi gật đầu.
Chúng tôi không biết mai sẽ ra sao. Không biết bệnh viện nói gì. Không biết tương lai mỉa mai hay đánh gục chúng tôi thêm lần nữa.
Nhưng lần đầu tiên sau một năm dài đằng đẵng, tôi thấy mình đang bước đi cạnh chồng mình, chứ không phải kéo lê một thân xác.
Tôi biết tôi sai, nhưng cũng biết mình sẽ sửa.
Và tôi hiểu…
Không phải ai nằm đó là người yếu đuối.
Có những người dù không thể bước, nhưng lại đứng vững trong lòng người khác.